Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2277. Sư Đồ Đồng Hành (2)


Đánh dấu

“Nếu như con không thể gọi người là sư tôn... Vậy con nên xưng hô với người thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn thật sự không biết nên đối mặt cô gái này như thế nào.
Một mặt, cô gái này chính là Tạ Đạo Linh; một mặt khắc, nàng là nàng lúc còn chưa nhận đồ đệ, là nàng của kiếp trước.
“Tên gọi của ta ở kiếp sau là gì?” Cô gái hỏi.
“Tạ Đạo Linh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tên này nghe được đấy, ngươi cứ gọi ta như vậy đi.” Cô gái quyết định.
“Người...”
“Sao?”
“Đây là tên của sư tôn.”
“Chẳng lẽ ta không phải sư tôn ngươi?”
“Người là kiếp trước của sư tôn.”
“Ta có phải sư tôn ngươi hay không?”
“Phải.”
“Nào, gọi sư tôn.”
“Sư tôn.”
“Ừ, được rồi, ngươi tên gì?”
“Cố Thanh Sơn.”
“Đồ nhi, chúng ta đi.”
“Đi đâu?”
“Trước hết đừng quan tâm đi đâu... Ngươi bị rơi vào thánh tuyển, thực lực chắc chắn đã bị phong ấn, ngươi có cách thoát khỏi sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Cố Thanh Sơn khẽ run.
Lúc trước Mạc đưa mình lẻn vào, bây giờ Mạc không có ở đây, nếu mình tùy tiện đi qua tấm chắn, chắc chắn sẽ lập tức bị đám tiên nhân kia phát hiện.
Hơn nữa mình còn mang theo một người sống.
“Con không có cách nào, người có cách không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi nghĩ sư phụ có thể không có biện pháp sao?” Tạ Đạo Linh hỏi ngược lại.
Cố Thanh Sơn nghẹn họng, than thở: “Sư tôn, người kiếp sau với người quả thực chẳng khác gì nhau.”
Tạ Đạo Linh đi về phía trước, nói mà không quay đầu lại: “Đi, chúng ta đi tìm một ít bảo vật Lục Đạo trước.”
“Muốn bảo vật làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cơ bản toàn bộ sức mạnh của ta đều mất đi, chỉ có thể mượn bảo vật Lục Đạo để thi triển đạo pháp.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn vừa động não, không nhịn được nói: “Sư tôn, thế giới nhỏ này chính là một món bảo vật.”
Tạ Đạo Linh dừng bước, vui vẻ nói: “Ồ? Là động tiên nhỏ? Vậy là đủ rồi.”
Nàng nhẹ nhàng đưa tay ấn xuống đất, khẽ ngâm: “Kim mộc thủy hỏa thổ, tới!”
Cơn lốc gào thét từ dưới lòng đất trào lên, xông lên tận trời, sau đó lại hoàn toàn rơi vào người Tạ Đạo Linh.
Nàng vươn tay ngọc ra giữa không trung, vẽ ra một lá bùa, quát: “Nhân Gian xuất hiện!”
Trong nháy mắt, thế giới băng tuyết tĩnh mịch nhoáng lên một cái rồi vụt đi ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trước một quán rượu.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Vậy là đến Nhân Gian rồi?
Mình còn chưa tới di tích Ác Quỷ đạo đâu đó.
Nhưng trước đó có nói, cửa di tích bị vây chặt một con kiến cũng không chui lọt, bây giờ muốn vào cũng không được.
Hắn thở dài, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Tạ Đạo Linh chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của quán rượu kia.
“Đồ nhi, quán rượu này có rất nhiều khách, có lẽ mùi vị cũng miễn cưỡng chấp nhận được, vi sư đoán ngươi đã đói bụng, trước hết cứ dẫn ngươi đi ăn gì đó.” Nàng thản nhiên nói.
Rất tốt, rất Tạ Đạo Linh.
Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, đáp lời: “Vâng, mời sư tôn vào trước.”
Bốn đĩa trái cây, bốn món ăn nguội, tám món nhắm rượu, mười hai món ăn.
Một bàn đầy ắp.
Rượu ngon lâu năm thượng hạng.
Hai người ngồi đối diện.
Tạ Đạo Linh ăn rất chậm, rất nghiêm túc.
Trong lòng Cố Thanh Sơn lúc thì nghĩ đến di tích Ác Quỷ đạo, lúc thì nghĩ đến chuyện của đám tiên nhân kia, lúc lại nghĩ tới công đức, cho đến khi Tạ Đạo Linh nhắc nhở hắn đồ ăn lạnh hết rồi, hắn mới dẹp bỏ những suy nghĩ đó.
Lúc này còn thong thả tư lự ăn uống, dường như có gì đó sai sai.
Nhưng sư tôn đã ra lệnh như vật thì cứ ăn thôi.
“Nào, sư tôn, con mời người.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nào uống một ly.” Tạ Đạo Linh nâng chén.
“Sư tôn bị nhốt đã lâu, ăn nhiều một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Món này không tồi, ngươi lấy cái đĩa kia lại đây cho ta.” Tạ Đạo Linh chỉ vào một đĩa đồ ăn.
“À.”
Cố Thanh Sơn đưa đĩa tới, thuận miệng nói: “Món ăn ở đây quả thực quá sơ sài qua quýt.”
“Ồ? Ngươi có tâm đắc trên phương diện ẩm thực?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Vâng, ngày xưa con và nhị sư huynh phụ trách chuyện ăn uống trong môn phái.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trình độ của các ngươi như nào?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Tay nghề của nhị sư huynh có thể đứng nhất thiên hạ, trước đây con không bằng huynh ấy, nhưng bây giờ có thể ngang tài ngang sức với huynh ấy rồi.” Cố Thanh Sơn nói một cách tự nhiên.
Đây vốn là sự thật, Cố Thanh Sơn cũng không phải người khiêm tốn, trong lòng căn bản không hề để ý.
Hắn đã quen có sao nói vậy trước mặt Tạ Đạo Linh.
Mặc dù người trước mắt hắn lúc này là kiếp trước của nàng.
Tạ Đạo Linh nghe xong, đặt đũa xuống.
“Sư tôn không ăn nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“No rồi, chúng ta đi thôi.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Sư tôn, còn chưa trả tiền.”
“Ngươi trả.” Tạ Đạo Linh nói.
“Sư tôn, con trả không nổi.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Tạ Đạo Linh ngẩn ra.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng đánh giá Cố Thanh Sơn, hỏi.
“Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là con nghèo mà thôi.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, đồng thời im lặng.
Dường như trong cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp phải một vấn đề như vậy, đây là lần đầu tiên.
“Không phải chứ, lẽ nào tông môn của ta nghèo lắm sao?” Tạ Đạo Linh suy tư nói.
“Không liên quan đến tông môn, chủ yếu là con xảy ra chút vấn đề, bây giờ con đang nợ tiền người ta...”
Cố Thanh Sơn nói ra hết mọi chuyện về Cuốn Sách Của Đáy Biển.
Tạ Đạo Linh lắc đầu nói: “Đồ nhi, ngươi đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời... Ngươi lấy quyển sách kia ra đây, ta nói chuyện với nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận