Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2279. Nợ nần (2)


Đánh dấu

Bên kia.
Vùng đất chiến tranh ngũ hành.
Lối vào di tích Ác Quỷ đạo.
Một nghìn linh một vị tiên nhân bày ra chiến trận, trên người phát ra đằng đằng sát khí.
“Bẩm báo Thiên Vương, truyền nhân Ác Quỷ đạo còn chưa đi ra.”
“Ừ, không sao, từ từ đợi, bổn vương có kiên nhẫn.”
Đột nhiên...
Một loạt tiếng động ồn ào vang lên.
Thời gian trôi qua, tiếng ồn không hề yếu đi, trái lại càng lúc càng lớn, dần dần quét ngang qua toàn bộ chiến trận.
“Làm càn! Bọn chúng quậy cái gì ở đây?” Thiên Vương lớn tiếng mắng.
Một vị tiên nhân mang theo nghi hoặc bay lên phía trước, bẩm báo: “Đại nhân, xảy ra một việc lạ.”
“Việc lạ gì?” Thiên Vương hỏi.
“Tiền trên người mọi người đều bị mất.”
“Tiền... mất? Quái lạ, có mấy người xuất hiện tình huống như vậy?”
“Tất cả mọi người!”
Thiên Vương nhìn vẻ sợ hãi trên mặt thủ hạ, theo bản năng đưa tay sờ lên túi đựng đồ của mình.
Gã lập tức cứng đờ tại chỗ.
Trong túi chẳng còn một đồng.
Tiền thực sự mất rồi!
Di tích Ác Quỷ đạo.
Lối vào.
Các tiên nhân vẫn bao vây lối vào di tích, dàn trận địa sẵn sàng đón địch, chờ Cố Thanh Sơn từ trong di tích đi ra.
Chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt bọn họ hiện đầy vẻ lo sợ không yên.
Tiền trên người biến mất một cách im hơi lặng tiếng.
Chuyện này dù xảy ra trên người ai thì cũng đều không lấy gì làm dễ chịu.
Ở một chỗ cách các tiên nhân không xa, có một màn sương lạnh đặc biệt.
Đây là thuật pháp Mạc để lại, chuyên dùng để che giấu hành tung.
Lúc này.
Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh vừa đến đây.
Hai người đứng trong màn sương lạnh lẽo, cùng nhìn về phía hợp thể của con quái vật kia.
“Con quái vật kia có lai lịch gì?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Quái vật vẫn bị một tầng băng tuyết đông lạnh, trên lưng còn cắm một cây trường thương băng tuyết, muốn nhúc nhích một chút cũng không được.
“Nó là một vài quái vật trong hư không, nhận thấy hiện tượng lạ khi Thú Vương đạo dung hợp, vốn định tới cướp đoạt một ít bảo vật, nhưng lại bị bắt lại, cuối cùng vì để giữ mạng mà phải dung hợp thành một thể.”
"Quái lạ..."
Tạ Đạo Linh lẩm bẩm một câu, nhìn con quái vật kia rồi rơi vào trầm tư.
“Có cái gì không đúng sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vùng đất ngũ hành bất ổn phần lớn đều là vì nó mà ra, chỉ cần giết nó, ngũ hành lập tức trở nên ổn định.” Tạ Đạo Linh nói.
“Đúng vậy, nhưng ra tay lúc này sẽ kinh động đến đám tiên nhân kia.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không, vấn đề không nằm ở đó.” Tạ Đạo Linh lắc đầu nói.
Nàng đi tới trước mặt quái vật, một tay lấy quả cầu ngọc thạch ra, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết.
“Mượn pháp, hiện hình!”
Tạ Đạo Linh quát một tiếng.
“Rắc...”
Một âm thanh vang lên, một khối băng nhỏ bằng ngón tay trên người quái vật rơi xuống.
Khối băng này vừa rơi xuống, sau đó lập tức chuyển động, nhanh chóng hóa thành một con bọ cánh cứng toàn thân màu bạc.
Tạ Đạo Linh che chắn Cố Thanh Sơn ở phía sau, trên tay nổi lên ánh sáng, vẽ ra một lá bùa rồng bay phượng múa.
“Phong vũ đồng trấn, lôi phong!”
Lửa băng bay vút lên hóa thành một tia sét, đánh trúng thân thể bọ cánh cứng.
Trong nháy mắt, bọ cánh cứng biến mất giữa không trung, lá bùa phóng ra tia sét dập dờn bay về, lơ lửng trước mặt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh cầm lấy lá bùa, chỉ thấy trên bề mặt rõ ràng là hình vẽ bọ cánh cứng.
“Con quái vật hư không này là một tên ngu xuẩn, rõ ràng trúng phải một loại cổ trùng, chết là cái chắc, có thể bị người ta lấy mạng bất cứ lúc nào nhưng vẫn hồn nhiên không phát hiện.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn cả kinh, nói: “Quái vật này rất mạnh, rốt cuộc ai có thể thả một con sâu trên người nó mà thần không biết quỷ không hay?”
“Trong Lục Đạo, người lâu đời nhất là Thiên Đế.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ giây lát, sau đó nói: “Thì ra kẻ lần trước tới gặp nó, dạy nó cách thức gài bẫy giết con chính là Thiên Đế.”
“Đúng vậy, gã am hiểu nhất chính là bày mưu tính kế rồi mới hành động.”
“Nhưng vì sao gã không giết chết con quái vật này? Đúng ra giết chết nó rồi có thể lấy được một lượng lớn công đức.”
Tạ Đạo Linh cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì gã là Thiên Đế... Cho dù Lục Đạo mở lại, gã cũng có quyền ưu tiên, có thể tiến vào vòng kế tiếp sớm hơn các Thánh Tuyển Giả khác, cho nên gã không hy vọng toàn bộ quá trình mở lại diễn ra quá nhanh.”
“Con hiểu rồi, gã không muốn Nhân Gian giới ổn định... Nói cách khác, thật ra gã đang cản trở toàn bộ Thánh Tuyển Giả thu hoạch sức mạnh, phá giải phong ấn thực lực!”
“Đúng... Thực ra thực lực của các ngươi vẫn chưa được mở phong ấn là vì gã mượn quy tắc Lục Đạo gây trở ngại, mà gã vốn là Thiên Đế, gã đã đi sớm một bước, bỏ xa các ngươi.” Tạ Đạo Linh tán thành nói.
“Quả thực là một lẻ lợi hại.” Cố Thanh Sơn thở dài.
Mình tiến vào Lục Đạo hơi trễ, chẳng biết có đuổi kịp bước chân Thiên Đế hay không.
Tạ Đạo Linh nhìn chằm chằm vào lá bùa kia, đột nhiên giật mình.
Nàng đưa tay vỗ một cái vào người Cố Thanh Sơn.
“Hỏng rồi, gã đã phát hiện ra manh mối, ngươi tới di tích Ác Quỷ đạo đi, nhanh lên!” Nàng vội vàng nói.
“Không phải... Sư tôn...”
Cố Thanh Sơn còn chưa nói xong thì đã bị nàng vỗ một cái, lập tức hóa thành một đường sáng, bay thẳng qua các vị tiên, hòa vào ánh sao dày đặc ở lối đi.
Hắn vừa biến mất, một tiếng thở dài vang lên:
“Bổn Đế Quân đích thân đến đây, đang muốn giết chết Cố Thanh Sơn, nàng lại để hắn chạy mất.”
Tạ Đạo Linh lạnh giọng nói: “Hắn là đồ đệ của ta ở kiếp sau, sao ta có thể để ngươi giết hắn.”
“Ầm...”
Toàn bộ lá chắn băng sương hóa thành tro bụi.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng dẫm nát đầu quái vật.
Những tiên nhân kia lập tức bị kinh động, đồng loạt nhìn sang.
“Cái gì... là Thiên Đế bệ hạ!”
“Bệ hạ vạn tuế!”
“Bệ hạ vạn tuế!”
Các tiên nhân đồng thanh hô lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận