Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2490. Hủy diệt, hay là. . . (2)


Đánh dấu

Khóe mắt Cố Thanh Sơn giật một cái.
Nếu thả nó đi qua, toàn bộ văn minh người vượn đều sẽ bị nó hủy diệt.
. . . Cũng chưa chắc.
Vũ thật sự khá mạnh, nhưng muốn đấu với con ưng này một trận thì còn thua kém một chút.
—— Hơn nữa trong quá trình nàng tranh đấu với con ưng, những người vượn khác sẽ chết sạch hết.
Thế giới mà chỉ có một người tồn tại, tự nhiên cũng không thể gọi nó là văn minh.
Có cần nhúng tay can thiệp một chút hay không?
Cố Thanh Sơn nhìn vào con ưng kia trong lòng có chút do dự.
"Đối với người vượn mà nói, con chim ưng này đã vượt qua sức tưởng tượng, căn bản không có cách nào chiến thắng. . ."
Cố Thanh Sơn nói một mình, phảng phất như đang thuyết phục chính mình.
Phía sau hắn hiện ra một thanh Trường kiếm toàn thân được đúc thành từ kim ngọc.
Trường kiếm vận sức chờ phát động ——
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên thở dài, cất tiếng: "Thôi quên đi."
"Quên đi? Nếu ngươi thật sự thả con chim ưng này ra, văn minh mà những người vượn kia thành lập nhất định sẽ bị phá hủy." Thần Kiếm Định Giới ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn lặng yên chỉ chốc lát, thấp giọng nói: "Quá giống. . ."
"Giống? Ngươi có ý gì?" Thần Kiếm Định Giới nói.
"Tình cảnh bây giờ của văn minh người vượn giống y như trạng thái của Nhân Tộc trong hư không vậy. . . Mỗi một phần yên ổn đều là may mắn, uy hiếp khó lường và nghiền ép mới là điều bình thường trong hư không. . . Ta muốn quan sát đến cùng."
Hắn dứt khoát thả ra thần niệm quét về phía nơi người vượn đóng quân ở phương xa.
Đã thấy một con lão hổ màu lục toàn thân tản ra sương mù nhàn nhạt, đang tàn phá bừa bãi trong doanh địa.
Tiếng thét kinh hô chói tai vang lên.
Nhưng toàn bộ nơi đóng quân không rối loạn, đám người vượn có thứ tự mà tứ tán ra, dưới sự dẫn đầu của tộc trưởng tiền nhiệm, họ kết thành đội ngũ mà vây quanh lão hổ, phát ra từng đợt gào to.
Phụ nữ trẻ em già yếu được nhanh chóng mang đến chỗ bí mật.
——Trong quá trình sinh tồn tập thể dài lâu, chuyện mãnh thú xâm nhập nơi đóng quân cũng thường xảy ra, đám người vượn tất nhiên có phương pháp ứng phó.
Đáng tiếc đối thủ hôm nay quá mạnh, đồng thời rõ ràng không giống với trước kia.
Một người vượn bị lão hổ đè xuống đất, chỉ một ngụm thôi đã bị cắn thành hai đoạn.
Người vượn kia cũng hung hãn, tự biết hẳn phải chết, ra sức cầm ống trúc trong tay nhét vào trong miệng con hổ.
Oanh!
Một tiếng nổ điếc tai nhức óc vang lên.
Đám người vượn cất tiếng hoan hô.
Con hổ khổng lồ vẫn đứng đấy bất động, chờ khi ngọn lửa trên đầu nó dần dần dập tắt, lúc này mới run run người một lần nữa.
Nó bình yên vô sự, trên người lại dần dần tỏa ra luồng sát ý càng thêm nồng đậm.
Cứ việc đám người vượn mang trên mình hơn sáu trăm loại chúc phúc, tầng tầng lớp lớp các loại văn minh, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, vẫn không phải đối thủ của con lão hổ này.
"Chết đi!"
Tộc trưởng tiền nhiệm hét lớn một tiếng, đoạt trước bước lên, song quyền như chùy, toàn lực đánh vào trán lão hổ.
Lão hổ vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí hổ khu của nó còn không chấn một cái.
—— Nó chỉ là mở to hai con ngươi, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tộc trưởng tiền nhiệm, trong ánh mắt dần dần toát ra vẻ khinh miệt nhân tính hóa.
Tộc trưởng tiền nhiệm theo bản năng cảm thấy không lành, bứt người muốn lui ra, nhưng lại phát hiện mình đã không thể động đậy rồi.
Lớp sương mù màu lục trên người lão hổ bò lên trên cánh tay của hắn, không ngừng lan tràn lên trên người hắn.
—— Trúng độc!
Thân thể lão hổ co rụt lại, mở cái mồm như chậu máu ra, táp về hướng tộc trưởng tiền nhiệm.
Chỉ nghe "đông" một tiếng vang trầm đục, lão hổ như đạn pháo mà hất bay ra ngoài, ven đường đụng gãy vô số cây cối, sau đó thì biến mất ở rừng cây nơi xa.
Cố Thanh Sơn quét thần niệm qua một cái, chỉ thấy toàn bộ hổ khu nằm bẹp trong vùng hoang dã cách đó mấy chục dặm, đã bị đâm cho nát nhừ.
—— Là Vũ.
Vừa rồi chính là Vũ ngăn lại trước người cha của nàng, đánh ra một quyền.
Chỉ thấy nàng xoay người, đi vòng quanh cha mình mấy vòng, miệng thì niệm câu chú ngữ.
"Tốt!"
Nàng vỗ vỗ bả vai cha mình.
Tộc trưởng tiền nhiệm lập tức có thể di chuyển lại.
"Vũ!"
"Vũ!"
"Vũ!"
Đám người vượn cao giọng kêu lên.
Vũ lại không có hưng phấn chút nào, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, nhảy lên một khối đá lớn nhìn ra bên ngoài nơi đóng quân.
Chỉ thấy từng mảng lớn rừng rậm ngã xuống, tầm mắt càng ngày càng khoáng đạt, nơi nàng có thể nhìn thấy cũng càng lúc càng rộng lớn.
"Không. . ."
Vũ thất thần mà lẩm bẩm.
Trên bầu trời xa tít đang bay tới một con ưng khổng lồ lớn như quả núi.
—— Thời khắc cuối cùng, Cố Thanh Sơn từ bỏ ý tưởng nhúng tay vào, để mặc cho con chim ưng đầy người gió tuyết này bay tới trên không của rừng rậm nguyên thủy.
Có lẽ, đây là thời khắc cuối cùng của văn minh người vượn.
—— Nhưng Cố Thanh Sơn muốn quan sát thử xem, vào lúc đối mặt với đối thủ hoàn toàn không cách nào đối đầu, rốt cục Vũ sẽ làm sao.
Dù sao Vũ là hy vọng duy nhất.
Nếu nàng muốn cứu vớt tất cả mọi người, vậy chỉ có cơ hội cuối cùng này mà thôi.
Chỉ thấy Vũ cuống quít nhảy xuống khỏi tảng đá, vội vàng la lớn với tất cả mọi người: "Không còn đường! Không còn đường!"
Đám người vượn cũng nhìn thấy con chim ưng khổng lồ trên bầu trời kia.
Băng tuyết vô tận rơi xuống từ trên thân con ưng, khiến cho những con chim bay triệt để đông kết thành khối băng.
Rừng cây đã lụi tàn không còn gì thì dần dần hóa thành một mảnh băng tuyết.
Dã thú trên mặt đất cũng dần dần ngã xuống đất không dậy nổi.
Hết thảy đang đi về hướng tĩnh mịch và băng giá.
Không ít người vượn thấy thế, trong lòng biết mọi thứ đều sắp bị hủy diệt, nhịn không được mà bật khóc.
Vũ dùng sức phất tay, lớn tiếng nói: "Nghe ta! Nghe ta!"
Đám người vượn đồng loạt nhìn về phía nàng.
Vũ nhìn thật sâu vào tất cả mọi người, chân thành nói: "Mạng thuộc về ta, thì có thể sống."
Chúng người vượn còn chưa kịp nói chuyện, tộc trưởng tiền nhiệm đã đi lên trước.
"Con gái, mạng của ta thuộc về con."
Tộc trưởng tiền nhiệm cất tiếng.
Vũ gật gật đầu, đặt tay lên trên trán của đối phương, khẽ đọc một câu gì đó.
Hô ——
Tộc trưởng tiền nhiệm lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận