Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3014. Quyết định của Tiểu Lâu



Di tích.
Cố Thanh Sơn khoanh chân ngồi dưới đất, quanh thân là một vòng binh khí cổ nằm rải rác.
“Nhị sư huynh, huynh chắc chắn như vậy sẽ có hiệu quả sao?”
Hắn bất đắc dĩ hỏi.
Tần Tiểu Lâu tháo một chiếc giày chiến ra rồi đặt sau mông Cố Thanh Sơn, lớn giọng nói: “Đừng xem thường sư huynh, đây chính là bí pháp đặc thù ta phải nghiên cứu lịch sử hồng hoang mới tìm ra được, chuyên dùng để trợ giúp kiểu người muốn thức tỉnh thần thông như đệ.”
“Rốt cuộc có tác dụng gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Học thuộc xong một khẩu quyết, ta sẽ kích hoạt sức mạnh của những vật thượng cổ này để giúp đệ thức tỉnh thần thông cái thể của ngũ hành hắc ám.” Tiểu Lâu nói.
“Được không đấy.” Cố Thanh Sơn nhịn không được nói.
"Yên tâm."
“Vậy... cho ta khẩu quyết, ta học.”
“Ầm!”
Một khối ngọc cao bằng năm người nện xuống mặt đất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn khối ngọc cao ngất này.
Qua một lúc lâu hắn mới hỏi: “Nhị sư huynh, huynh cắc chắn khối ngọc này chỉ có một khẩu quyết thôi sao?”
Tiểu Lâu nháy mắt với hắn, vỗ vào khối ngọc mà nói: “Khẩu quyết hơi dài, nhưng có thể học được mà... Dù sao muốn thức tính thần thông cái thế, đệ hiểu mà.”
Cố Thanh Sơn lại thở dài.
Cho dù thế nào nhị sư huynh cũng sẽ không hại mình.
Hắn đưa tay đặt lên khối ngọc.
Trong nháy mắt, dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng nhảy ra:
[Chú ý, ngài đang ghi nhớ khẩu quyết thức tỉnh thần thông quý giá trong thời đại hồng hoang.]
[Khẩu quyết này tổng cộng có năm trăm chín mươi ba vạn chữ.]
[Xin hãy học thuộc nghiêm tục.]
Cố Thanh Sơn lại trầm tư vài hơi thở.
Trên giao diện có thuyết minh riêng biệt, chứng tỏ chuyện này đáng tin cậy.
Thế giới này quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Ví dụ như pháp bảo hồng hoang.
Vì dụ như thế giới cấp tướng mà thời đại hồng hoang để lại.
Và cả...
Những di tích vừa mới xuất hiện này.
Thế nhưng!
Khẩu quyết tròn năm trăm chín mươi ba vạn chữ cũng hơi quá đáng rồi đấy!
Cố Thanh Sơn dời mắt, chỉ thấy Tần Tiểu Lâu đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mắt tha thiết.
Thuộc thì thuộc.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu yên lặng ghi nhớ khẩu quyết trong khối ngọc.
Tần Tiểu Lâu nhìn hắn, dần dần nở nụ cười.
Bỗng nhiên, dường như hắn ta cảm ứng được gì đó, lẳng lặng đưa tay rạch một đường, bố trí quanh người từng tầng pháp trận cỡ nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó mới chỉ tay một cái vào không trung.
Sắc mặt Tần Tiểu Lâu tức khắc thay đổi.
“Tà ma! Hơn nữa còn là mạnh nhất trong tà ma... đã tới!”
“Xong rồi, thực sự xong rồi, thế giới này hoàn toàn không có ai có thể chống lại tà ma...”
Hắn ta lẩm bẩm, trên mặt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Hết cách rồi, thực sự hết cách rồi.”
Hắn ta lẩm bẩm, cắn môi đến mức chảy máu, ánh mắt tràn đẩy đau khổ.
Sau một cái chớp mắt.
Một ánh lửa màu đỏ thẫm đột nhiên bùng lên trên người hắn ta.
Sức mạnh vô tận lượn lờ quanh thân hắn ta, hiện ra vô số ký hiệu kỳ dị, khiến hắn ta giống như thần linh trong truyền thuyết xa xưa.
“Sức mạnh... Đây là sức mạnh kỷ nguyên!”
Hắn ta mừng rỡ thốt lên, nhịn không được mà nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy Cố Thanh Sơn đang chuyên tâm ghi nhớ khẩu quyết.
Cách pháp trận, Cố Thanh Sơn không hề có cảm giác.
“Một ngươi khác... Làm không tệ, đáng tiếc sức mạnh ở trình độ như vậy, muốn ta làm gì đó thì vẫn chưa đủ.” Tần Tiểu Lâu lo lắng thì thầm.
Sau một cái chớp mắt.
Lại một ánh lửa ngùn ngụt lộng lẫy bốc lên từ trên người hắn ta.
Tần Tiểu Lâu vui mừng khôn xiết, ánh mắt lập tức nhìn về một nơi nào đó trong hư không.
“Dựa vào nhân quả của ngươi, ta có thể dẫn động một kỳ tích thuộc thời đại quá khứ... Với sức mạnh của ta lúc này, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.”
“Hy vọng hắn có thể giúp chúng ta cản lại, cho dù chỉ là tranh thủ một chút thời gian cũng được!”
Sắc mặt Tần Tiểu Lâu trở nên nghiêm túc, hai tay nhẹ nhàng bày ra một tư thế kỳ dị, miệng phun ra một loại ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
“Vù...”
Một sức mạnh đã nhủ say vô số năm trên người hắn ta chợt thức tỉnh, phóng về phía hư không vô tận.
...
Thời đại liên tục xoay ngược.
Cho đến...
Thời đại của các vị thần.
Chín trăm triệu tầng thế giới.
Thế giới bên trong.
Trong một cung điện nào đó.
Một người đàn ông ngồi ngơ ngẩn trên cành cây.
Đột nhiên, một tia sáng từ trên trời rơi xuống, hóa thành một thần linh quỳ xuống thi lễ trước mặt hắn.
“Vua của thế giới, chủ nhân của vạn thần, người đệ nhất trên tinh quan, chúa tể nguyên lực vô tận, ta ở đây bẩm báo với ngài, nghi tức gia phong của Reneedol sắp chính thức bắt đầu.”
Người đàn ông giơ tay lên, chỉ vào trên cây và nói.
Thần linh quay đầu nhìn lại.
“Các hạ, đây... tại sao lại như thế này!” Thần linh nhịn không được kêu lên.
"Kỳ tích."
Hắn ta đứng lên, đi về phía cái cây kia.
Sâu trong điện Vạn Thần.
Một cây cổ thụ đứng sừng sững giữa vô số hoa cỏ.
Mạc đứng trước thân cây, nhẹ giọng nói: “Cây đôi vận mệnh... Nó đã từng kết thành hai quả trong truyền thuyết, một quả là Reneedol, một quả khác là Tịch, vì vậy mà hoàn toàn héo rũ, không còn sức sống, không ngờ...”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên tán cây.
Chỉ thấy một quả mới tinh treo nơi đầu cành.
Mạc nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, tỉ mỉ kiểm tra trái cây kia.
“Mạc! Sắp tới giờ rồi, sao ngươi còn ở đây...”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên, sau đó nhanh chóng ngừng lại.
Reneedol.
Ả ta nhìn trái cây trên cao, giật mình nói: “Quả vận mệnh!”
Lời còn chưa dứt, thân hình ả ta chợt lóe lên, chẳng mất chốc đã xuất hiện trên cây, vươn tay hái quả.
“Bốp!”
Tay ả ta bị Mạc hất ra.
“Đừng hái, nếu không nó sẽ chết.” Mạc nói.
“Nó có sức mạnh vận mệnh, Mạc, ta cần nó!” Reneedol nói.
Mạc nhìn ả, nghiêm túc nói: “Nàng cũng từng là một trái cây, lẽ nào nàng quên rồi?”
Reneedol đờ người.
Ả ta nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy các vị thần đều đã ra khỏi thần điện, tập trung bốn phía, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ả ta không thể nổi giận ngay tại đây.
Mạc quay đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm vào trái cây, miệng khẽ niệm chú ngữ.
Qua một lúc lâu.
Hắn ngừng niệm chú, cảm thán: “Cuối cùng ta cũng hiểu được nguyên nhân.”
Các vị thần đều nhìn hắn.
Hắn nói: “Cây này đã từng được Rod giúp đỡ... Lại được ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cho nên vẫn có thể duy trì sự sống, dần dần khôi phục với tốc độ cực kỳ chậm.”
Reneedol nháy mắt với một vị thần.
Vị thần kia lập tức hỏi: “Vương của ta, trong tiên đoán, đúng ra cây này chỉ có thể sinh ra ta và Tịch, vì sao lại kết trái lần thứ hai?”
Hết chương 3014.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3015
Bạn cần đăng nhập để bình luận