Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2563. Bí Mật Không Tiện Tiết Lộ (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn cười nói: “Đây là bí mật kinh doanh, không tiện tiết lộ.”
Trong khoảng không trước mắt hắn, một dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi đã hiển thị ở đó, thuật lại toàn bộ quá trình chiến đấu vừa rồi:
[Mỗi khi ngài bắn trúng Thần Tai Ương đến một số lần nhất định, sẽ có thể hô hoán giới linh biển máu có uy lực khác nhau xuất hiện, những giới linh này sẽ giúp ngài giết chết kẻ địch cản trở trước mặt ngài.]
[Bởi vì ngài là Địa Thần, sức mạnh thần uy đã đạt tới một giai đoạn nhất định, đại địa có thể xem như là binh khí của ngài.]
[Mỗi lần kẻ địch tiếp xúc với đại địa, xem như ngài đã đánh trúng kẻ địch một lần.]
[Số lần đánh trúng cho đến hiện tại: 8561 lần.]
[Đã đánh trúng kẻ địch ba lần, vị giới linh biển máu đầu tiên đã chuẩn bị sẵn sàng.]
[Đã đánh trúng kẻ địch hai mươi bảy lần, vị giới linh biển máu thứ hai đã chuẩn bị sẵn sàng.]
[Đã đánh trúng kẻ địch 133 lần, vị giới linh biển máu thứ ba chuẩn bị sẵn sàng.]
[...]
[Ngài đồng thời thả ra tất cả “giới linh giáng xuống”.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn thở dài thỏa mãn.
Theo đúng lẽ thường, ngay cả Tử Thần Thâm Tuyết cũng cảm thấy mình có thể triệu hoán nhiều giới linh như vậy là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Thần Tai Ương cũng trở tay không kịp.
Gã còn tìm binh khí, vật thì càng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng cô ấy đâu có biết thực tế mình vất vả nhường nào.
Từ lúc gặp mặt mình vừa ở bên cạnh cô ấy để kéo dài thời gian vừa tính toán từng bước đi của Thần Tai Ương.
Nếu như thời cơ không tới, giới linh triệu hoán không đủ, vậy không có cách nào giết chết gã chỉ trong nháy mắt!
Như đã từng nói.
Lừa...
Không đúng.
Giết người như vậy, đúng là một chuyện tương đối an nhàn.
Chuyện này nhất định không thể nói ra!
Cố Thanh Sơn đưa ra quyết định.
Thâm Tuyết thấy hắn không chịu nói, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn hắn, không hề xoắn xuýt về vấn đề này.
Người này càng đáng sợ, càng vượt qua lẽ thường, một người như vậy làm chiến hữu của mình mới càng an toàn.
Cô đi tới trước thi thể Thần Tai Ương, bắt đầu thấp giọng đọc một đoạn thần chú.
Từng trận gió vô tình gào thét thê lương, hóa thành thần uy ngập trời.
Chỉ nghe Thâm Tuyết ngừng đọc thần chú, nhẹ giọng nói.
“Lấy cái chết của ngươi, cướp đoạt thần vị, chức Thần Tai Ương do ta tiếp nhận.”
“Ta, tử thần.”
“Từ nay về sau, ta là Thần Tử Vong và Tai Ương.”
Một chiếc ô tô lái ra khỏi thành phố, chạy nhanh như bay trên quốc lộ Lâm Hải.
Laura nói: “Anh lái nhanh quá.”
“Hết cách, vừa rồi động tĩnh quá lớn, có lẽ không bao lâu sau người của hai trận doanh sẽ biết Thần Tai Ương đã chết.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn liếc mắt nhìn Thâm Tuyết một cái.
Chỉ thấy Thâm Tuyết vẫn ngồi yên bất động, không gian xung quanh cô thỉnh thoảng hiện ra thần văn màu đen.
“Cô sao rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi đang áp chế sức mạnh của chính mình, cố gắng hết sức không để cho người khác cảm nhận được biến hóa của tôi... Như vậy có thể kéo dài một chút thời gian.”
“Chúng ta cần thời gian?”
“Đúng, chúng ta phải chạy tới tế đàn của các vị thần nhanh một chút, khởi động lực lượng tế đàn, giúp tôi ngưng tụ thần chức.”
“Chim Kinh Cức là một nhánh của Chúa tể Tạo Hóa, chẳng lẽ không thể trực tiếp thành thần?” Cố Thanh Sơn hỏi
“Đương nhiên không được, tôi đã nói từ sớm rồi mà, năm đó chim Kinh Cức không tham gia vào chuyện của xứ sở các vị thần.” Thâm Tuyết nói.
“Cần thời gian rất dài sao?” Laura hỏi.
“Cần một chút thời gian... Như vậy đi, tôi tìm một thần linh tới thay tôi chống đỡ một chút.” Thâm Tuyết nói.
“Ai?”
“Một thần linh trận doanh Thủ Tự, trước đây có lần hắn suýt chết, ta nhân cơ hội đó tịch thu mạng của hắn.”
Thâm Tuyết lấy ra một cái chuông, lắc nhẹ vài cái.
Tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, đột nhiên có một người xuất hiện giữa con đường xa xôi.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi, mặc áo hoodie màu đen, miệng ngậm một điếu thuốc.
Khoảnh khắc chàng trai xuất hiện, toàn bộ ký hiệu màu đen trên người Thâm Tuyết đều biến mất.
Giờ khắc này, cô thoạt nhìn như một người phàm.
Cô đã phong ấn toàn bộ sức mạnh của mình.
“Đó là Thần Luyện Kim và Kim Loại – Diệc, trận doanh Thủ Tự, tính khí không được tốt cho lắm, mọi người đừng lên tiếng.” Thâm Tuyết dặn dò sơ qua.
Cố Thanh Sơn và Laura đều gật đầu.
Ô tô chậm rãi đi về phía trước, dừng lại bên cạnh chàng trai kia.
Chàng trai cúi người nhìn vào trong cửa sổ xe.
Hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Sơn, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“Thâm Tuyết... Tôi đang rèn binh khí, cô vội vàng gọi tôi như vậy là muốn làm gì?” Chàng trai hỏi.
“Tôi nhớ anh còn nợ tôi một ân huệ.” Thâm Tuyết nói.
“Cô nói đi, rốt cuộc muốn như thế nào?” Diệc hỏi.
“Có lẽ lát nữa sẽ có thần linh đuổi theo tôi, anh thay tôi cản lại một chút.” Thâm Tuyết nói.
“Xem ra đám thần linh trận doanh Loạn Thế bắt đầu thèm muốn thần chức của cô rồi... Chi bằng cô gia nhập trận doanh Thủ Tự bọn ta cho rồi, thế nào?” Diệc hỏi đầy ẩn ý.
“Anh muốn Tử Vong quy về Thủ Tự? Không có cửa.” Thâm Tuyết nhìn hắn ta chằm chằm, nói.
“Cô vẫn luôn như vậy, đây cũng không phải kế lâu dài.” Diệc lắc đầu nói.
“Nghe cho kỹ, tôi đi trước một bước, anh ngăn chặn giúp tôi một lát... Nhưng anh nhớ kỹ, lỡ như anh không thể ngăn nổi đối phương thì có thể rút lui bất cứ lúc nào.” Thâm Tuyết nói.
“Hai chúng ta thanh toán xong rồi?” Diệc hỏi.
“Thanh toán xong rồi.” Thâm Tuyết nói.
“Được, tôi đến đây ngăn cảm đám thần linh tìm cô gây phiền phức... Nhưng nếu đối phương quá mạnh, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.” Diệc nói.
“Không thành vấn đề.” Thâm Tuyết nói.
“Cô đi đi, tôi ở đây chờ đám rác rưởi đó.” Diệc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận