Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2002. Đi Cùng Ta


Đánh dấu
Đại Ca gật đầu, nhìn về phía đứa bé trong ngực mình.
Bỗng nhiên, thiếu nữ lại quỳ gối trước mặt hắn ta.
"Thế nào?" Đại Ca hỏi.
Thiếu nữ khóc lên, nói: "Mặc kệ ngài có đồng ý cho phép ta đi theo ngài hay không, xin ngài hãy cứu đứa bé này rồi mang nó rời khỏi nơi đây đi."
"Thế nhưng một lần ta chỉ có thể cứu một người, cũng chỉ có thể mang theo một người rời đi." Đại Ca nói với vẻ khó xử.
"Hoàn cảnh nơi đây tồi tệ như nào đi nữa thì ta cũng có thể sống sót, thế nhưng con bé lại không thể, xin ngài mang nó rời đi." Thiếu nữ nói với vẻ kiên định.
"Vậy thì ta sẽ mang đứa bé này đi, ngươi hãy ở lại nơi đây, sống tốt." Đại Ca nói.
Thiếu nữ gật đầu: "Được."
Đại Ca dần dần biến mất khỏi nơi đây.
Thiếu nữ thấy Đại Ca rời khỏi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại chỉ còn mỗi mình... đau quá..."
Nàng ta muốn đứng dậy, thế nhưng chân lại run rẩy, đành phải tiếp tục ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
Vào lúc này, nàng ta mới nhớ tới khắp người mình đều có vết thương.
"Không được, vẫn còn một chuyện nữa phải làm."
Thiếu nữ lẩm bẩm.
Nàng ta cố gắng chịu đựng cơn đau, đi tới một bên, dùng thanh mâu gãy của mình đào đất.
Một lát sau, một chiếc hố cạn xuất hiện ở nơi này.
Nàng ta chuyển thi thể của đôi nam nữ kia vào bên trong, rồi dùng đất vùi lấp.
Rất nhanh, một tòa mộ đã hoàn thành.
Vào lúc này, trời bắt đầu đổ mưa.
Thiếu nữ bị nước mưa làm cho ướt sũng, chạy khỏi khu vực đổ nát này với vẻ nhếch nhác.
Nàng ta đi khập khiễng, thỉnh thoảng còn vấp ngã xuống đất, thế nhưng ngay lập tức lại bò dậy đi tiếp.
"Phải đi nhanh hơn thôi, sức gió quá mạnh, có lẽ mưa sẽ còn lớn hơn vào ban đêm."
Thiếu nữ lẩm bẩm.
Bịch...
Nàng ta lại rơi xuống một bãi bùn nhão, toàn thân bị nước bùn dính vào, bẩn thỉu không chịu nổi.
Sau khi dùng hết sức thì thiếu nữ này mới bò ra khỏi vũng bùn, nằm ở một bên mà thở dốc.
Mưa gió càng ngày càng lớn.
Nước mưa rửa đi lớp bùn trên người nàng ta, nước mắt theo đó chảy ra, thật sự không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa.
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, hét lớn tiếng, rồi đứng phắt dậy.
Nàng ta tiếp tục đi về phía trước trong cơn mưa lạnh lẽo.
Bỗng nhiên...
Có một luồng sáng ấm áp rơi từ trên trời xuống, rơi xuống người nàng ta.
Trong ánh sáng ấm áp này, vết thương trên người nàng ta dần dần khỏi hẳn, có một luồng lực lượng mới dần dần lưu động trong cơ thể của nàng ta.
Chỉ trong nháy mắt, tình trạng cơ thể của nàng ta khôi phục tới mức tốt nhất.
Đại Ca xuất hiện trước mắt nàng ta một lần nữa, trong mắt xuất hiện sự phức tạp.
Thiếu nữ ngơ ngác, nhìn Đại Ca rồi hỏi: "Đứa bé kia đâu?"
"Yên tâm đi, con bé đang ở một nơi an toàn." Đại Ca ấm giọng nói.
Lúc này, thiếu nữ mới nở một nụ cười vui vẻ.
"Ngài đồng ý nhận ta làm người hầu rồi sao?"
Nàng ta vừa hỏi, vừa quỳ xuống.
Ai ngờ Đại Ca cũng quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Trong cơn mưa bão, cả hai người quỳ lẫn nhau.
"Xin ngài hãy đứng dậy đi... ta không chịu được cái này..." Thiếu nữ hơi luống cuống.
Đại Ca nhìn nàng, rồi bỗng nở một nụ cười.
Có vẻ như Đại Ca nhớ tới chuyện buồn cười nào đó, ngửa đầu cười lớn, tiếng cười lấn át cả tiếng mưa bão, vang vọng toàn bộ thế giới.
Rồi Đại Ca không cười nữa, nói với giọng nghiêm túc: "Thực ra ta có một chuyện luôn dấu trong lòng, trong những năm nay vẫn cố không nhớ về nó, cũng may gặp được ngươi."
"Chuyện gì?" Thiếu nữ hỏi.
Đại Ca nói: "Rất nhiều năm về trước, ta đã từng hứa hẹn với rất nhiều người... thần linh, phàm nhân, yêu tinh, người khổng lồ, tinh linh và tất cả sinh linh, ta đã hứa với bọn họ, làm vua của bọn họ, ta sẽ bảo vệ bọn họ mãi mãi, bọn họ cũng đã thề luôn đi theo ta, bởi vì ta là vua của bọn họ."
Thiếu nữ nói: "Có được sự bảo vệ của người mạnh mẽ như ngài, có lẽ bọn họ đều rất hạnh phúc."
Đại Ca im lặng một lát.
"Thế nhưng bởi vì một chuyện nào đó, ta... quên đi lời hứa của mình."
Thiếu nữ nhìn chằm chằm về phía Đại Ca.
"Ngài... mạnh như vậy, cũng sẽ quên hay sao?" Nàng ta hỏi với vẻ khó hiểu.
Đại Ca tự giễu mình, rồi nói: "Những năm qua, ta luôn sống trong sự mơ màng, coi như lại trải nghiệm mọi chuyện một lần nữa, vẫn không nhớ nổi mình là ai."
Gió lớn thổi tới, mang theo nước mưa đập lên mặt của hắn ta, theo gương mặt mà chảy xuống.
Đại Ca nói tiếp: "Nhờ có ngươi, ta nhớ được mình đã từng có rất nhiều ước mơ, có nhiều người cần bảo vệ như vậy, thực ra thì cuối cùng ta chỉ có một việc là không làm được, thế nhưng cuối cùng ta cũng hiểu, thực ra ta cũng không cần làm những thứ kia, bởi vì sự kiện kia cũng không thể cưỡng cầu."
Một luồng ánh sáng mênh mông từ trên người Đại Ca bắn ra, xông thẳng lên trên trời, chiếu sáng toàn bộ hư không, biến toàn bộ thế giới này thành một biển ánh sáng rừng rực.
Đại Ca nói nhỏ: "Ta là Vua của thế giới, Chủ nhân của vạn thần, người đứng đầu Vương miện Ngôi Sao."
"Ta có rất nhiều đồng đội, rất nhiều người quen và rất nhiều con dân cần bảo vệ, thế nhưng chỉ vì một chuyện, vì một người mà dậm chân tại chỗ, không tiến bộ trong thời gian cực kỳ dài."
"Vạn thần trong quá khứ đối với ta chắc là rất thất vọng."
"Thật sự xin lỗi."
"Thế nhưng hiện tại ta đã tỉnh giấc mộng, từ giờ trở đi, ta sẽ không để đồng đội ta phải thất vọng nữa."
"Không còn thứ gì có thể giam cầm trái tim ta."
"Sẽ không để các ngươi phải thất vọng nữa!"
Rầm...
Ánh sáng vô tận từ trên trời rơi xuống, hội tụ sau lưng của hắn ta tạo thành một luồng sáng thần thánh uy nghiêm và rực rỡ.
Sừng sững, huy hoàng, vạn vật trên thế giới đều ở dưới chân hắn ta.
Tất cả nước mưa ngừng lại.
Trong gió nhẹ...
Đại Ca đứng dậy, cười cười đưa tay ra, nói: "Trong thời đại này, ngươi là người hầu đầu tiên của ta... ngươi có muốn đi cùng với ta, bảo vệ tất cả đồng đội, cùng với chúng sinh đang trong cơn hoạn nạn hay không?"
Thiếu nữ dùng hai tay đặt lên tay của Đại Ca.
"Ta đồng ý đi theo bên cạnh ngài, tuyệt đối không đổi ý." Nàng ta nói với giọng kiên định.
Ánh sáng quanh quẩn, hi vọng dần dần sinh ra.
Trong gió nhẹ, Đại Ca nâng nhẹ tay của thiếu nữ, ra hiệu nàng ta đứng dậy.
"Tên của ngươi?" Đại Ca hỏi.
"Tên ta là Hứa Tinh Vi." Thiếu nữ trả lời.
"Ánh sao vĩnh hằng, không bao giờ mờ đi, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Vi nhé, được không?"
"Được." Thiếu nữ gật đầu.
"Tiểu Vi, ta là Mạc."
"Mạc đại nhân!"
"Ừ, sau này, ta sẽ dẫn ngươi chinh chiến vô số..."
Rầm!
Một tiếng vang nhỏ làm Đại Ca không thể không ngừng lại.
Người đàn ông tên là Mạc bỗng nhiên biến mất.
Ngay sau đó, một con chó đen xuất hiện dưới chân nàng ta.
Chó đen: "..."
Thiếu nữ: "..."
Thiếu nữ bỗng luống cuống tay chân, nhìn tới nhìn lui, vừa quan sát vừa nói lớn: "Mạc đại nhân, ngài đi rồi sao? Tại sao chỉ để lại con chó này cho ta vậy?"
Con Chó đen kia đành phải trả lời: "Này... Tiểu Vi, ta chính là Mạc."
Thiếu nữ hơi sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống: "Xin lỗi, đại nhân, ta không nghĩ tới bản thể của ngài lại là một con chó đen."
Nàng hơi quan sát con chó đen này với vẻ thận trọng, thế nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay ra xoa đầu của nó.
"Ừm?" Chó đen trợn mắt: "Chú ý thái độ của ngươi!"
Thiếu nữ vội vàng rụt tay lại, xin lỗi rất chân thành: "Xin lỗi, xin lỗi! Trước kia nhà ta cũng có nuôi một con chó đen, cho nên ta vô thức làm ra động tác đó."
"Nhà ngươi cũng nuôi chó đen sao? Thật sự là có duyên mà." Chó đen nói với vẻ hứng thú.
"Đúng vậy, thế nhưng về sau con chó đen kia động đực nên chạy đi mất, sau đó nó cũng không trở về." Thiếu nữ nói với vẻ buồn buồn.
Chó đen: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận