Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1607. Đại Nhân!


Đánh dấu
Ánh mắt của lão già này mang theo vài phần dò xét.
“Ta đã nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đánh không tệ, không hổ là Thông linh giả Thần Chiếu cảnh.” Lão ta khen ngợi.
“Bái kiến Đại Trưởng lão.”
Lý Tam Lang và Lý Xuân Đao cùng hành lễ.
Sau đó.
Hai người nhìn nhau.
Đại Trưởng lão cười cười, hỏi trước: “Cậu bé, ngươi có nhớ lại kiếp trước của mình hay không? Hoặc là sinh ra một loại trí tuệ lâu năm nào khác?”
Nét mặt Lý Tam Lang vừa chân thật vừa mang theo vài phần hiếu kỳ, mơ hồ hỏi: “Ta không biết cái gì là kiếp trước, cũng không biết trí tuệ lâu năm là gì.”
Bởi vì trước đây hắn đã nói những lời tương tự như thế với Triệu Quỳnh, nếu như lúc này thay đổi thì lòng nghi ngờ của đối phương sẽ càng nặng hơn.
Những câu này phát ra, nụ cười trên mặt lĐại Trưởng lão trở nên có vài phần khó hiểu.
“Lý Xuân Đao, ngươi lui xuống trước đi, đi tìm các Cốt sư trị hết vết thương trên người ngươi. Về phần vị cường giả vừa mới lên cấp này, ta sẽ nói chuyện riêng với hắn một chút, dạy cho hắn cách khai phá trí tuệ.” Lão ôn hòa nói.
“Vâng.” Lý Xuân Đao đáp một tiếng.
Hắn ta đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đại Trưởng lão phất tay một cái, trong hư không lập tức xuất hiện một tấm thủy tinh.
Thân ảnh của Lý Xuân Đao xuất hiện trên tấm thủy tinh đó.
Chỉ thấy hắn ta lưỡng lự đứng ở cửa một hồi rồi từ từ đi xuống cầu thang, rời khỏi tòa tháp màu đen này.
“Một Nhân tộc xuất sắc cũng chỉ có như thế.”
Đại Trưởng lão nói xong, thu tấm thủy tinh lại, sắc mặt âm trầm đánh giá Lý Tam Lang.
“Lý Tam Lang, ngươi nói ngươi chưa từng thức tỉnh trí tuệ lâu năm?”
Âm thanh của lão có vài phần sắc bén.
Cho đến lúc này, vẻ ngây thơ trên mặt Lý Tam Lang hoàn toàn biến mất.
Khí thế trên người hắn thay đổi.
Hắn nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, vẻ mặt khinh thường, nói: “Loài bò sát, ngươi có tư cách gì để ý tới chuyện của bổn tọa?”
Đại Trưởng lão ngẩn người.
Tình huống gì đây?
Lão thử thăm dò: “Ta và ngươi cùng tồn tại trong Hốt Luân, hôm nay may mắn được...”
Lời này chỉ nói đến phân nửa, Lý Tam Lang ở phía đối diện bỗng đánh ra một quyền.
Trong chớp nhoáng, Đại Trưởng lão ngay cả đưa tay chống đỡ cũng không kịp. Lão chỉ cảm thấy tất cả suy nghĩ trong đầu mình đều biến mất, hoàn toàn trống rỗng.
Đợi đến khi khôi phục ý thức, lão phát hiện thiếu niên kia đang lơ lửng giữa không trung, còn mình thì bị đối phương bóp cổ, giống như một con chó chết trong tay hắn.
Ánh mắt thiếu niên nhìn lão lạnh như băng, giống như là thần linh đứng trên đám mây quan sát sinh linh trên mặt đất.
“Ta còn tôn quý hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng, thế mà ngươi cũng dám nhận cái cúi chào của ta.”
Thiếu niên nói, từ từ giơ nắm tay lên.
Giọng hắn tựa như đang ngâm nga một bài hát, lại tựa như Thần linh đang tuyên phán:
“Đi chết đi, hóa thành tro bụi, sau đó trở về Hỗn Độn, đây là kết cục cuối cùng của ngươi...”
Bất Chu – Vô Xá!
Trên nắm đấm của hắn phát ra sắc vàng nhàn nhạt.
Quyền này vừa ra, toàn thân Đại Trưởng lão kích phát ra vô số ánh sáng, rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Ngay cả trái tim Đại Trưởng lão cũng bắt đầu run rẩy, đến nước này thì sao lão còn không biết mình đang phải đối mặt với sống chết cơ chứ?
Đây là Thốn Giải, chính lão đã từng nhìn thấy một lần.
Thốn Giải chỉ có thể đánh tan tất cả phòng ngự, mà bây giờ, theo sự thức tỉnh triệt để của vị tồn tại kinh khủng này, hắn chỉ cần dùng một quyền là có thể trực tiếp phá hủy quái vật tận thế kia!
Sức mạnh như vậy...
Ngay cả một khe hở để phản kháng, lão cũng không có.
Thực sự là đã lâu chưa thấy sức mạnh như vậy.
Rốt cuộc là tồn tại tầng cấp nào mới có thể nắm giữ sức mạnh nhường này?
Hắn nói Lục Đạo tranh hùng, chứng tỏ hắn biết hết thảy chân tướng.
Lẽ nào hắn là...
Đại Trưởng lão chợt tỉnh ngộ, điên cuồng kêu lên: “Đại nhân! Tha cho ta một mạng, đại nhân! Van xin ngài!”
Thiếu niên lạnh lùng vô tình nhìn lão, đột nhiên cười một tiếng.
Trong ý cười của hắn hiện lên một sự tàn khốc.
“Loại cặn bã như ngươi, cho dù có tìm một thân thể để thoát khỏi tận thế cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Đối với thời đại mới như Lục Đạo tranh hùng, ngươi không có chút tác dụng nào.”
Nắm đấm của hắn giơ lên thật cao, trong giọng nói dần dần phát ra sát ý nồng đậm:
“Đối với ta mà nói, ngươi không có bất cứ giá trị gì...”
Mắt thấy nắm đấm sẽ hạ xuống...
Đại Trưởng lão hoảng sợ vội kêu lên: “Đại nhân! Đại nhân! Ngài vừa tới thế giới này, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng lắm, ngài cần ta giải đáp tất cả cho ngài!”
“Ồ? Ta cần phải biết cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Phương pháp hoán đổi... Phương pháp giúp bọn ta hoán đổi linh hồn để thoát khỏi tận thế! Chắc ngài không biết rốt cuộc kẻ nào đã truyền bá phương pháp này vào trong khu mộ!”
“Còn nữa, bọn ta đã phát hiện thi thể một con Ác quỷ của Kỷ nguyên trước ở bên ngoài ngôi mộ! Nó là tồn tại duy nhất thoát khỏi vận mệnh bị đánh vỡ của Luân Hồi!”
“Còn nữa còn nữa, ngài nhất định đã nhận ra, sức mạnh của ngài vô cùng suy yếu, ngay cả quyền thuật hoàn chỉnh cũng không thi triển được.”
Chân mày Cố Thanh Sơn cau lại, kéo dài âm thanh: “Ồ? Còn có việc này?”
Hắn thay đổi quyền thức.
Quả nhiên, “Vạn Ảnh” và “Không Kiếp” không cách nào Kích phát được toàn bộ lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi.
Nếu như mình nhất định phải phóng ra hai chiêu quyền thuật này thì cũng không phải là không được, nhưng uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Thực sự kỳ lạ.
Vì sao hai quyền trước có thể sử dụng, mà hai quyền sau tuy có uy lực lớn hơn nhưng lại không thể cộng minh và huy động một cách đầy đủ sức mạnh bản nguyên của Lục Đạo?
Về chuyện này, đúng thật là Cố Thanh Sơn có hơi nghi ngờ.
Đại Trưởng lão nhìn ánh mắt của hắn, khẽ thở phào một cái.
Cơ hội giữ mạng, chính là lúc này đây!
Đại Trưởng lão tự nói từ đầu đến cuối: “Đại nhân, Lục Đạo Luân Hồi hoàn toàn bị phá vỡ, sức mạnh bản nguyên đã vô cùng yếu ớt, ngài cũng bị ảnh hưởng cho nên mới như vậy. Mỗi người chúng ta đều bị như thế.”
Cố Thanh Sơn buông nắm đấm, mặt không biểu cảm, nói: “Tiếp tục đi.”
Đại Trưởng lão nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Đại nhân, cái gọi là một bàn tay vỗ không ra tiếng... Đương nhiên ngài không bị trói buộc bởi vấn đề này, nhưng ngài cần một ít nhân thủ giúp ngài tìm hiểu tin tức, xử lý một vài chuyện vặt vãnh, thậm chí là thu thập các mảnh nhỏ của Lục Đạo Luân Hồi.”
Cố Thanh Sơn nhìn lão, dần dần buông lỏng cổ lão ra, sau đó vỗ nhẹ lên gương mặt già nua kia, cười khẩy nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn làm tùy tùng của ta?”
Đại Trưởng lão nói: “Đại nhân, tại hạ vô dụng, nhưng quả thật hiện tại có một chuyện khẩn cấp cần bẩm báo.”
“Nói.”
“Thi thể Ác quỷ ở bên ngoài ngôi mộ đã xuất hiện động tĩnh khác thường, hiển nhiên là có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, không ai biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, xin đại nhân hãy đi trước nhìn xem.”
“... Ừm, chuyện này thật ra cũng khá thú vị.” Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
Hắn nheo mắt nhìn Đại Trưởng lão.
Đại Trưởng lão lập tức xung phong nhận việc: “Đại nhân, ta dẫn ngài đi!”
Lão ta nhìn Cố Thanh Sơn bằng đôi mắt trông ngóng.
Cố Thanh Sơn nhìn lão, nét mặt có chút chán ghét, còn mang theo vài phần do dự.
Dù sao mình cũng đã bày ra tư thái rất cao, nếu như đột nhiên đồng ý một cách sảng khoái, sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Hắn chỉ nheo mắt đánh giá đối phương, tựa như trong lòng đang cân nhắc điều gì.
Thái độ như vậy làm cho Đại Trưởng lão lại càng nóng ruột hơn.
“Đại nhân, ngài yên tâm, thực ra bọn ta thoát khỏi tận thế đi đến thế giới này, cuối cùng cũng sẽ nảy sinh một vài vấn đề.”
“Đặc biệt là khi thi thể Ác quỷ kia có vẻ như đang sắp thức tỉnh.”
“Trong thời khắc mấu chốt này, có người muốn hợp tác với người truyền thừa của Ác quỷ; có người muốn một mình nuốt hết tất cả các bí mật, thậm chí là cả ngôi mộ Lục Đạo chân chính còn sót lại trong khu mộ kia; còn có người muốn tìm tòi nghiên cứu những chuyện đã xảy ra lúc Lục Đạo Luân Hồi bị đánh nát... Nói chung, các phe các phái mọc lên như nấm, đủ loại tranh đấu, ngài thật sự cần một ít trợ thủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận