Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1850. Đội Quân Vô Hình (2)


Đánh dấu
“Điều kiện có hạn, mọi người chịu khó một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người ngồi trên chiếu, bắt đầu ăn.
Tài nấu nướng của Cố Thanh Sơn đương nhiên không có gì để chê.
Mọi người ăn đều cảm thấy hài lòng, ngay cả Reneedol cũng xới thêm một lần cơm, uống hai chén canh.
Dù sao nàng ta vẫn chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trải qua mấy trận đấu liên tục như vậy cũng sắp tới cực hạn rồi.
Ăn xong.
Thất Nhược và Xích Nhược chủ động đi rửa chén đĩa, thu dọn hiện trường.
Atley đứng trên ngọn cây, phụ trách canh gác.
Reneedol đi xem Mạc một lần, phát hiện hắn đã ngủ.
“Rod. Ngươi tới đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.” Nàng ta gọi.
Cố Thanh Sơn đi tới.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Reneedol nói: “Rốt cuộc chúng ta nên đi hướng nào, ta muốn nghe ý kiến của ngươi một chút.”
Cố Thanh Sơn sắc mặt căng thẳng, nói: “Rất có thể tên Quỷ Đỏ đó sẽ đuổi theo, chúng ra phải rời khỏi vùng hoang dã này nhanh một chút.”
Reneedol khựng lại.
Quỷ Đỏ đã chết, chết trong tay của Ma La Thiên Vương.
Chuyện này không cần phải nói cho những thiếu niên này.
Thế nhưng mình thực sự muốn đi tìm Ma La Thiên Vương đó sao?
Ma La Thiên Vương tuy lợi hại hơn Quỷ Đỏ, nhưng pháp tắc thế giới đã khôi phục, Mạc sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Ma La Thiên Vương, trở thành người mạnh nhất.
Như vậy việc tìm kiếm Ma La Thiên Vương chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Reneedol đắn đo nói rằng: “Ta vừa đi tra xét vết tích trên vùng hoang dã một chút, hình như Quỷ Đỏ đã rời khỏi vùng này.”
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Ban nãy lúc ngươi đi săn, những kẻ đuổi giết ngươi là người ở đâu?” Reneedol hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta cũng không rõ lắm, bọn họ giống như đang chạy trốn, vừa mới gặp ta đã đòi ăn ta... Xem ra là lâu rồi không được ăn.”
Reneedol nói: “Chạy trốn... Nói cách khác là có người nào đó đang đuổi giết bọn họ.”
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mạc còn chưa khỏe hẳn, chúng ta không nên rước phiền phức vào người.” Reneedol nói.
“Chúng ta tránh đi cùng một hướng với những người đó, như vậy có thể tránh được những rắc rối bám theo đằng sau bọn họ.” Cố Thanh Sơn nói.
Rồi hắn nhớ lại tuyến đường hành động của những người đó, đưa tay chỉ về hướng tây nam: “Bên này an toàn nhất, đợi lát nữa chúng ta đi hướng này đi.”
Vừa nói đến đây, Cố Thanh Sơn chợt phát hiện, trên cánh tay trái của mình, từng sợi tơ nhỏ li ti lần lượt nhô ra, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
“Được, chờ Mạc tỉnh ngủ chúng ta sẽ đi.” Reneedol nói.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, sắc mặt không đổi.
Reneedol xoay người đi chăm sóc Mạc.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, lẳng lặng cảm thụ ý nghĩa của những sợi tơ này.
“Vòng vây... Nhưng không nhìn thấy...”
Hắn không chút do dự phóng thần niệm ra ngoài, quét qua toàn bộ vùng hoang dã.
Không phát hiện được gì.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại cảm thấy có gì đó đang rình rập.
Người tới khá cao siêu, có thể ẩn núp được không bị thần niệm dò ra.
Bỏ đi.
Bây giờ mình là Rod, căn bản không có cách phát hiện ra chuyện như vậy.
Không thể bại lộ.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn đi tới cùng thu dọn đồ ăn với Thất Nhược và Xích Hộc.
Chờ làm xong việc này, tất cả mọi người ngồi dựa dưới tàng cây bắt đầu nghỉ ngơi.
Thung lũng thế giới đã bị hủy diệt, mấy ngày chiến đấu bôn ba, mọi người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, phải nhân lúc này tranh thủ bổ sung thể lực.
Chỉ một khắc sau.
Trên ngọn cây truyền đến giọng nói của Atley:
“Mọi người cẩn thận, ta thấy tình hình có gì đó không ổn.”
Reneedol mệt mỏi mở mắt ra, bay lên ngọn cây, hỏi: “Tình hình thế nào?”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, cũng ra vẻ chú ý.
Thần niệm của hắn cũng không phát hiện bất kỳ vật gì, thế nhưng Atley lại có cảm giác.
Trên ngọn cây, Atley ngập ngừng nói: “Ta cảm thấy gió từ bốn phía thổi tới hơi bất thường, chúng nó chênh lệch không đều.”
Reneedol cảm thụ xung quanh, lại nhìn Atley.
Ánh mắt nàng ta có vài phần kỳ quái.
“Sao ta không cảm thấy gió có vấn đề gì.” Reneedol hỏi.
Atley há hốc mồm, không biết phải nói gì.
Dưới tán cây, Cố Thanh Sơn nở nụ cười.
“Atley, pháp tắc hệ Phong đã tiếp nhận ngươi, chúc mừng ngươi!”
Atley hơi ngẩn ra, vui không tả nổi.
“Ngươi chắc chắn là như vậy sao?” Cậu ta không yên tâm hỏi lại.
Giọng nói của Mạc vang lên:
“Đúng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, rất có thể không lâu sau sẽ có Chúa tể Pháp Tắc mang ngươi tiến vào thế giới pháp tắc, ký kết khế ước với ngươi.”
Cảm giác được dường như xảy ra chuyện gì, Mạc cũng tỉnh lại.
Cố Thanh Sơn nói với mọi người: “Đã có vấn đề, mọi người đều đến đây đi, chúng ta vây quanh Mạc.”
Reneedol và Atley từ trên cây hạ xuống, Thất Nhược và Xích Hộc cũng vây quanh.
Cố Thanh Sơn nói: “Reneedol dùng sức mạnh của Mạc, thực lực bây giờ cực mạnh, lỡ như có chuyện gì thì cô ra tay đầu tiên. Ta sẽ phối hợp tác chiến, xem tình hình mà hành động. Altey và Thất Nhược bảo vệ Mạc. Xích Hộc chú ý bổ sung sức mạnh cho ta và Reneedol.”
Mọi người đều gật đầu.
“Nếu nhiều người tới đây thì làm sao bây giờ?” Atley gấp gáp hỏi.
“Ngươi cảm thấy có rất đông người?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi lại.
“Đúng, dường như gió bị chặn lại, không thể thổi tới chỗ chúng ta, chắc là có đông đảo nhân thủ.” Atley nói.
“Vậy chúng ta không thể một mình xuất kích, mọi người phải chú ý bảo vệ Mạc, một khi xảy ra tranh đấu, ta và Reneedol sẽ mở ra một con đường. Chắc là bọn họ tới từ hướng bắc, chúng ta đột phá vòng vây từ phía nam.” Cố Thanh Sơn nói.
Mọi người gật đầu lần nữa.
Reneedol lại ý thức được điều gì, liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Rod.
Chỉ trong thời gian cực ngắn mà hắn đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, mà tất cả mọi người cũng vô thức nghe theo sắp xếp của hắn.
Pháp tắc Tử Vong gần như chưa từng coi trọng chúng sinh, vậy mà hắn lại có thể được Chúa tể Pháp Tắc lựa chọn, quả nhiên là có lý do.
Reneedol còn đang nghĩ ngợi, đã thấy sắc mặt Rod bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, bày ra tư thế đề cao cảnh giác.
Trong lòng mọi người run lên.
Bốn phía yên ắng, bầu không khí dần dần trở nên đầy áp lực.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Bãi cỏ xuất hiện từng mảnh dán chặt vào mặt đất, giống như bị ai đó đạp lên.
Giống như có một lượng lớn vật vô hình nào đó đang đi ngang qua nơi trú ngụ tạm của các thiếu niên.
“Đừng lên tiếng, mục tiêu của đối phương hình như không phải chúng ta.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Mọi người im lặng, không để phát ra một tiếng động.
Đợi một hồi.
Những tồn tại này dường như sắp hoàn toàn trời khỏi phạm vi nơi trú tạm.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Thủ lĩnh, cô gái đó thật sự không tệ, chúng ta có cần mang nàng ta theo không?”
Một giọng nói khác vang lên: “Người nào?”
“Cô gái áo trắng đó đó.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên căng thẳng.
Reneedol mặc áo trắng.
Nàng ta là cô gái đẹp nhất thiên hạ, ngay cả đại trưởng lão của thung lũng thế giới cũng không thể chống cự được trước mị lực của nàng.
“Đừng ra tay, yên lặng theo dõi diễn biến.” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Trong lòng các thiếu niên đều lo sợ không yên, lẳng lặng nhìn những thân thể vô hình tiếp tụcc đi về phía trước.
Đợi qua vài hơi thở, âm thanh kia vang lên lần nữa:
“Quả nhiên không tệ, nhưng chúng ta không thể dẫn theo nàng ta.”
Còn không chờ các thiếu niên thả lỏng tâm trạng, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên: “Bắt nàng ta lại, đợi sau giờ ngọ thì ném đi.”
“Được, thủ lĩnh.” Một giọng nói khác lập tức đáp lại.
Các thiếu niên không kìm chế được.
“Thì ra là muốn chết.” Reneedol cười lạnh nói.
Trên người nàng ta tản ra hào quang nhàn nhạt, chuẩn bị triệu hoán thú pháp tắc khổng lồ bất cứ lúc nào.
Một âm thanh kinh dị vang lên.
Có người nói: “Đây là người của thung lũng thế giới.”
Âm thanh ra lệnh lúc trước vang lên: “Thung lũng thế giới còn có dư nghiệt! Toàn thể tiến lên, bắt bọn chúng lại!”
Khi những thứ vô hình kia nói muốn bắt Reneedol, trận xung đột này đã là việc không thể tránh né.
Mạc cố gắng giãy giụa cơ thể nhưng vẫn không cách nào ngồi dậy được.
Atley, Thất Nhược, Xích Hộc vô cùng khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận