Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1984. Đi Đường


Đánh dấu
Đại Ca gật đầu, thế nhưng vẫn hơi không tập trung.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ quan tâm.
"Không sao cả... Rod, có rượu không?"
"Hả? Tại sao gọi tôi bằng cái tên này?"
"Vừa nhớ về một vài chuyện cũ."
Đại Ca lắc đầu, ánh sáng trong mắt dần dần tối xuống.
Cố Thanh Sơn im lặng lấy một chai rượu mạnh ra, rót cho cả Đại Ca và Quạ một chén rồi cũng rót tiếp cho mình một chén.
"Chén này mời anh."
"Mời quá khứ."
"Nhớ về quá khứ sao?"
"Không, cảm ơn nó đã cho tôi sự đau khổ, giúp tôi tỉnh mộng."
Đại Ca nhấc chén lên, uống sạch.
.....
"Nhớ kỹ, trên thế giới này, nghề nghiệp mạnh nhất chính là Phù văn triệu hoán sư." Một đại hán vạm vỡ cởi trần đang đứng trên bục giảng bài cho học sinh của mình.
"Thưa thầy, con nghe nói ở thế giới khác còn có ma pháp, võ giả, cùng với binh khí sư, thực lực của bọn họ có thể so sánh được với Phù văn triệu hoán sư hay không?" Một học sinh đặt câu hỏi.
"Ha ha ha, thực lực của những chức nghiệp giả kia đều không đáng là gì nếu như so sánh với phù văn thông linh của chúng ta."
Đại hán kia cười cười, trả lời. Sau đó hắn ta bày ra thế khởi động, điều khiển lực lượng thông linh trên người và kích hoạt tất cả phù văn đã được khắc trên da mình.
Từng luồng ánh sáng bắn ra từ phù văn, bay về phía đất trống, ngưng tụ thành một con Sói U Linh khổng lồ, cao khoảng bảy tám mét.
"Nhìn xem, đây chính là chiến thú của ta... những chức nghiệp giả mà các con vừa nói, nếu như chiến đấu với nó thì chỉ có con đường chết mà thôi!"
Đại hán vỗ tay một cái, Sói U Linh khổng lồ hú một tiếng dài: "Đám nhãi con, ta chính là một trong ba Thông linh thú mạnh nhất của thế giới này đó, các ngươi gặp ta phải giữ gìn lễ phép, biết không?"
Nó dùng đôi mắt xanh lè của mình nhìn về phía đám học sinh.
Các học sinh nhìn thẳng vào con thú khổng lồ tản ra ánh sáng này với vẻ kích động, có người thì sợ hãi mà lùi về phía sau mấy bước.
Bỗng nhiên...
Trên bầu trời xuất hiện ba chấm đen cực nhỏ.
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, điểm đen rơi xuống đất, rơi thẳng xuống bãi tập này giống như là sao băng vậy.
Mặt đất chấn động tới mức nảy lên, mọi người đều bị ảnh hưởng mà ngã nhào xuống.
Ba bóng người nhảy ra khỏi cái hố sâu kia, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Một chàng trai cầm theo một thanh kiếm dài.
Một con chó đen khắp người bốc lên ngọn lửa tử vong.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp cầm kiếm nhỏ dài đeo một chiếc khẩu trang sắt... không đúng, người đó đang cởi trần... cho nên, người này là nam!
"Phụt!" Người đeo khẩu trang kia phun máu, nói: "Những quái vật kia thật sự khó chơi mà."
"Không sao, chỉ cần thứ kia không tự mình tới thì chúng ta vẫn có thể giải quyết bọn lâu la... hơn nữa chúng ta đã đi qua rất nhiều thế giới rồi." Người thanh niêm cầm kiếm kia nói tiếp.
Chó đen: "Để ta đi hỏi chút xem..."
Nó liếc nhìn xung quanh. Đập vào mắt nó là một con Sói U Linh cao bảy tám mét, rất là nổi bật.
"A, cái con chó kia, qua đây chút." Chó đen nói.
Sói U Linh cúi thấp xuống đất run lẩy bẩy, rụt rè nhích dần tới trước mặt Chó đen.
"Nơi này là thế giới nào?" Chó đen hỏi.
"Đại gia, nơi này là Đại thế giới Thông Linh." Sói U Linh cụp tai lại, trả lời với vẻ nịnh nọt.
"Đại thế giới sao? Thế giới nho nhỏ này cũng dám tự xưng là Đại thế giới à?" Chó đen nhếch miệng cười mỉa.
"A, ta biết thế giới này! Xem ra chúng ta cách mấy người Phi Nguyệt cũng không xa nữa." Người đeo khẩu trang nói.
Rồi bọn họ cùng nhìn về phía chàng trai cầm kiếm.
Hắn vẫn cau mày nhìn về phía bầu trời.
Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại, máu tươi nhuộm đỏ khung trời.
"Cũng may nó không tự mình tới." Chó đen thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ."
Chàng trai kia giơ kiếm lên, chỉ thẳng bầu trời.
Bí kiếm - Họa Ảnh!
Với cảnh giới Tinh Hà Thánh Nhân của hắn thì kiếm quyết này có uy lực mạnh hơn hẳn các phạm trù bí kiếm còn lại. Ánh kiếm màu đen mênh mông vô bờ từ trên lưỡi kiếm bay ra, quét qua toàn bộ thế giới, sau đó lao thẳng tới bầu trời.
Trong nơi cực sâu của bầu trời vọng tới tiếng hét thảm thiết.
"Đã tiêu diệt, nó không còn cơ hội truyền tình báo của chúng ta về nữa." Chàng trai cất kiếm đi. Sau đó hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình, nói: "Đi..."
Uỳnh!
Bóng người của hắn bay thẳng lên bầu trời, đánh vỡ không gian thành một lỗ đen sâu thẳm, chui vào đó và biến mất hoàn toàn.
Người đeo khẩu trang và Chó đen cũng lao lên bầu trời, chui vào trong lỗ đen rồi cũng biến mất.
Trong trường học, mọi người vẫn còn đang cực kỳ rung động.
Sói U Linh đã được giải trừ phép triệu hoán, không biết đã chạy tới nơi đâu nữa.
Phải một lúc lâu sau, các học sinh mới nhớ tới điều gì đó, cùng nhau quay đầu về phía giáo viên của mình.
Đại hán kia cảm thấy hơi xấu hổ.
"Mấy đứa này..." Hắn ta nói lớn: "Thực ra Phù văn triệu hoán sư chúng ta là mạnh nhất, chẳng qua thỉnh thoảng thú Thông linh của chúng ta có biểu hiện cực kỳ kém cỏi thôi."
Sau lưng hắn ta xuất hiện một đôi mắt xanh lục.
Một cái móng vuốt đặt lên trên vai của hắn ta.
"Ngươi... vừa nói cái gì vậy?"
Sói U Linh lại xuất hiện lần nữa, hỏi với giọng âm u thăm thẳm.
Đại hán cứng cả người.
Còn trong đám học sinh của hắn ta, có một nữ sinh không để ý tới những chuyện này mà vội vàng rời khỏi đó. Nàng ta trở về phòng ngủ của mình, khóa cửa phòng cẩn thận.
Nàng ta thở dốc, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
"Ngươi... là thứ gì cơ chứ?" Nàng ta hỏi hư không.
Một giọng nói truyền ra từ hư không, cùng lúc đó, có một Giao diện xuất hiện trên hư không, trước mặt cô gái này.
[Hoan nghênh ngươi, thiếu nữ của thế giới Thông Linh.]
[Ta là Hắc Hải nữ sĩ, bởi vì ngươi rất xuất sắc nên ta đã xuất hiện tại nơi đây.]
[Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ đi lên con đường trở thành cường giả chân chính.]
[Ngươi... đã chuẩn bị xong chưa?]
Thiếu nữ ngẩn người tại chỗ, sững sờ rất lâu.
...
Ba người Cố Thanh Sơn tiếp tục đi tiếp.
Trong mấy ngày này, Con mắt khổng lồ đã bắt đầu chiếm lĩnh toàn bộ Vạn Thần điện.
Dòng máu đỏ tươi chảy thuận theo đường hầm tăm tối, chảy về khắp các thế giới nơi đây.
Nó chảy cực kỳ vội vàng, ngay cả việc chiếm lĩnh thế giới ven đường cũng không để ý, mà chỉ muốn tìm ra thi thể bị đóng băng.
Cố Thanh Sơn thì đi theo sự chỉ đường của kỹ năng Vận Mệnh, bay về nơi Phi Nguyệt đang ở.
Qua khoảng vài giờ sau...
Bọn họ chọn một con đường hẻo lánh trong đường hầm để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn phải phụ trách nấu cơm, xào vài thức nhắm, tạo ra một cái bàn rồi lại mở một chai rượu.
Ba người cùng ăn một bữa cơm.
"Ta vẫn cảm thấy hơi khó hiểu."
Quạ tháo khẩu trang ra, nhấc chén rượu lên uống cạn rồi mới nói.
Đại Ca nói tiếp: "Khó hiểu nơi nào?"
"Con mắt kia khủng bố như vậy, ngay cả tận thế Đại hồng thủy đều không sợ, vậy còn có thứ gì có thể ngăn cản nó sao?" Quạ hỏi.
Đại Ca thở dài, nói: "Điều này thực sự là một vấn đề, đứng trước bọn quái vật này thì thực lực của chúng sinh hiện tại vẫn còn quá yếu."
Cố Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, nói: "Theo sự quan sát của ta thì trong mỗi một thế giới, tận thế xuất hiện càng ngày càng nhiều, cho nên ta và Hắc Hải nữ sĩ đã trao đổi với nhau, bắt đầu rải lực lượng Trật Tự cho các thế giới đã đi qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận