Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1870. Rắc Rối Thay Phiên Nhau Đến


Đánh dấu
“Ăn ngon thật, Rod, ngươi giúp ta nướng thêm một con được không? Một con ăn không đủ no.”
Atley vẫn chưa thỏa mãn.
“Được.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Là đầu bếp, ta luôn hy vọng món ăn mà mình nấu được người khác hoan nghênh.”
Atley nghe xong, hài lòng vỗ vai hắn: “Rod, xem như ngươi không tệ.”
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, bắt đầu mổ cá một lần nữa.
Mặc kệ tất cả đồng bạn của mình, trước chỉ chú ý đến cái bụng của mình.
Việc nhỏ dần dần trở nên có chút không đúng.
Người này...
Không còn là Atley nữa.
Cố Thanh Sơn gác nhánh cây có con cá xuyên qua lên đống lửa, bắt đầu nướng.
Chẳng biết tại sao, hắn lại nhớ đến Hang Sâu Vạn Thú, nhớ đến ngôi mộ kia.
Nơi đó phát sinh một việc khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng, suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn.
Việc thay thế linh hồn của Tế ti Lục Đạo Chiến Tranh.
Con cá nướng thứ hai đã được nướng xong.
Không thể không nói, Cố Thanh Sơn đúng là có tay nghề nấu nướng.
Năm đó, hắn cũng nhờ tay nghề nấu nướng của mình mà lọt qua cửa, có thể ra phố bán quán, kiếm chút tiền sinh hoạt.
Toàn bộ cá được nướng đến chín vàng, mùi thơm nồng tản ra trong gió, kích thích vị giác của mọi người.
“Thế nào, nướng xong chưa?” Atley có vẻ không kềm chế được.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn đưa nhánh cây có xiên cá nướng cho cậu ta.
Atley đang định nhận lấy thì chợt nghe một giọng nói vang lên:
“Thì ra các người đang nướng cá.”
Hai người quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Reneedol đang đứng trên một cây đại thụ đằng xa nhìn hai người.
Nàng nhẹ nhàng bay vút qua, rơi xuống trước mặt hai người.
Nhìn Cố Thanh Sơn đang ngồi xổm nướng cá, rồi lại nhìn Atley tay cầm bình rượu, đôi mắt xinh đẹp của Reneedol nheo lại.
“Trong lúc mọi người đang lo lắng cho hai ngươi, hai ngươi lại ở nơi này nướng cá?” Nàng hỏi.
Atley hoảng hốt giải thích: “Là Rod nói muốn luyện tay nghề nướng cá.”
Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp lại: “Không phải, là Atley nói nhất định phải ăn thử cá trước!”
Atley nhìn hắn chằm chằm: “Rõ ràng là ngươi nói muốn nướng cá.”
Cố Thanh Sơn không hề nhượng bộ: “Ta vốn định mang cá về, nhưng ngươi có dám nói là không phải tại ngươi nằng nặc đòi ăn không?”
“Ta ăn, nhưng không phải chỉ vì ngươi nướng có một con thôi sao?”
“Vậy tại sao ngươi lại bảo ta đi nướng con thứ hai?”
Atley nhất thời nghẹn họng.
Reneedol nhìn Altey một chút, sau đó cúi đầu nhìn con cá nướng trong tay cậu ta.
Con cá nướng này...
Quả thật không tệ.
Thiên phú của Rod rõ ràng là hòa hợp với Tử Vong, vì sao nấu nướng lại lợi hại như thế?
Reneedol ngẫm lại, lập tức nhớ ra một chuyện.
Đúng rồi.
Hắn nấu cơm.
Bởi vì hắn thích xử lý những nguyên liệu nấu ăn, cho nên mới sát sinh rất nhiều, sau đó nhận được pháp tắc Tử Vong.
Mặc dù nghe có chút hoang đường, nhưng mấy ai có thể nấu ăn nhiều đến mức hòa hợp luôn với pháp tắc Tử Vong chứ?
Cho nên tay nghề của hắn mới giỏi như vậy.
Về phần Atley... Phong thần...
Y vừa mới trở lại Sinh giới, không tự kìm chế nổi cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Reneedol nghĩ thông, nàng cũng lười nói thêm gì nữa.
Nàng xoay người lại nói: “Đi, chúng ta mau trở về.”
“Ừm.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau đáp.
Cố Thanh Sơn lén nhìn Atley, chỉ thấy cậu ta thành thật đi theo phía sau Reneedol, cùng nhau quay về chỗ lúc trước.
Người này, hoặc có thể nói là cái tên chiếm cứ cơ thể Atley này, xem ra vẫn còn có chút sợ hãi Reneedol.
Trong Vạn Thần điện, linh hồn bên trong thể xác Reneedol chắc chắn có địa vị không tầm thường.
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ, thân hình khẽ động đi theo hai người kia.
Buổi tối tất nhiên là ăn cá nướng rồi.
Thức ăn trong xe ngựa lúc trước đã ăn hết, nhưng gia vị đúng là còn không ít.
Đã có đầy đủ đồ, Cố Thanh Sơn liền phát huy khả năng của mình, khiến cho người nào cũng ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Bất luận là Reneedol hay là Atley, Thất Nhược hay Xích Hộc, người nào cũng ăn mấy con cá nướng.
Chỉ có Mạc sau khi ăn hết một con thì ôm tâm sự nặng nề, bước sang một bên ngẩn người.
Nhìn biểu hiện này của cậu ta, có ngốc cũng biết nhất định là có vấn đề.
Cố Thanh Sơn hỏi thẳng: “Mạc, không ăn được cá nướng sao?”
“Không phải, ta lại xuất hiện tình trạng nghe nhầm.” Mạc miễn cưỡng cười nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Không phải chúng ta đã nói qua chuyện này sao? Ngươi nghe được càng nhiều, tận thế đến sẽ càng nguy hiểm.”
Mạc lắc đầu, gương mặt hiện lên sự không đành lòng.
Reneedol nhẹ giọng hỏi: “Mạc, vừa rồi huynh nghe được cái gì? Nói ra cho mọi người cùng tham khảo. Nếu không quan trọng, về sau huynh không cần nghe nữa.”
Mạc thở dài, đáp: “Mấy lần trước, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của sinh linh, nhưng lần này thì khác. Ta nghe thấy rất nhiều âm thanh nói cùng một câu.”
“Câu gì?” Reneedol hỏi.
“Cửa không mở ra được.” Mạc đáp.
“Những âm thanh đó nói như vậy sao?” Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi lại.
“Đúng vậy.” Mạc khẳng định.
Mọi người im lặng, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Mạc suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Những âm thanh này đang dần dần giảm bớt, ta đoán có rất nhiều người phát ra âm thanh đã chết.”
Cho đến bây giờ, Thất Nhược luôn e ngại những chuyện không biết như này. Cô liền rụt cơ thể lại, dùng tay bịt miệng.
Xích Hộc an ủi cô: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta đang an toàn.”
“Ừm.” Thất Nhược lên tiếng.
Trong lòng Cố Thanh Sơn quả thật rất mơ hồ, gương mặt cũng như vậy.
Nếu như cửa mở không ra, vậy đám người chờ đợi kia sẽ vào như thế nào?
Theo như kết quả của tương lai, rất nhiều tận thế đã đánh vào đây từ bên ngoài cánh cửa thế giới, Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận chết ngay tại chỗ, cơ thể còn bị chia thành hai đoạn.
... Cuối cùng, cánh cửa vẫn bị mở ra.
Nhưng bây giờ chưa đến lúc đó.
Hiện tại, đám thú pháp tắc khổng lồ cảm nhận được tận thế sắp đến, tất cả đều điên cuồng tìm kiếm đường ra, cho nên mới có việc pháp tắc bị biến mất trước đó và Chúa tể Ánh Sáng chết đi.
Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì nữa?
Cố Thanh Sơn không nắm chắc, lén nhìn Reneedol.
Nàng ta ngược lại không có biểu hiện gì.
Mạc bỗng nhiên giật mình, rút quyển sách vận mệnh từ trong hư không, lật ra và chăm chú nhìn.
“Mọi người chú ý, một Chúa tể Pháp Tắc đang xuất hiện cách chúng ta mấy trăm dặm.” Cậu ta nói nhanh.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Mạc an ủi mọi người: “Không sao, “Ánh Sáng Ẩn” của tôi có thể ngăn cách hết tất cả mọi thuật pháp theo dõi. Chỉ cần chúng ta đừng rời khỏi chỗ này, nó sẽ không tìm được chúng ta.”
Reneedol đứng lên, nói: “Để ta ra ngoài xem một chút.”
Mạc biến sắc: “Nguy hiểm lắm.”
Cố Thanh Sơn ngăn lại: “Không được, cô không phải là đối thủ của thú pháp tắc khổng lồ.”
Reneedol cười nói: “Yên tâm đi, ta không đánh lại thú pháp tắc khổng lồ, nhưng năng lực không gian của ta có thể giúp tránh bị thú pháp tắc khổng lồ dò xét. Ta chỉ đi xem một chút mà thôi.”
“Ta đi chung với cô.” Mạc đứng lên nói.
“Không cần, chỉ cần ta trốn vào dị không gian, không có bất cứ tồn tại nào có thể phát hiện ra ta. Huynh đi thì ngược lại sẽ gây thêm phiền phức cho ta.” Reneedol nghiêm khắc nói.
Mạc cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống.
Reneedol và Atley liếc nhìn nhau, sau đó nàng ta bỗng dưng biến mất trước mặt mọi người.
Nàng đã đi rồi.
Cố Thanh Sơn nhìn Atley.
Chỉ thấy tròng mắt Atley đảo vòng vòng, lơ đãng nhìn Thất Nhược.
Trong lòng Cố Thanh Sơn run lên.
Atley đã bị thay thế.
Kế tiếp, có phải là Thất Nhược hay không?
Dù sao trong số tất cả mọi người, Mạc là người chắc chắn phải lưu lại. Rod và Xích Hộc gánh chịu pháp tắc Tử Vong, không cách nào có thể thay thế.
Chỉ còn lại Thất Nhược là yếu nhất, cũng không có bất kỳ ký kết nào với thú pháp tắc khổng lồ.
Nếu Reneedol lại nuốt thêm một thú pháp tắc khổng lồ nữa, điều này đồng nghĩa với việc Thất Nhược cũng sẽ cảm nhận được pháp tắc nào đó, sau đó bị thay thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận