Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2416. Gặp Song Xà (2)


Đánh dấu

“Vậy à...” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, ngươi nhìn đi, theo các bộ khác sẽ thu hoạch được càng ngày càng nhiều công đức, mười tám tầng địa ngục sẽ bị bỏ xa lại đằng sau, bọn họ sẽ trở thành bộ yếu nhất trong địa ngục.” Quan viên nói.
“Ta hiểu rồi, đa tạ các hạ đã giải thích.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
“Không cần khách khí, ta là quản lý việc hằng ngày của điện Luân Hồi, phụ trách giải thích cho các cường giả đến từ sông Tử, đây là làm vì công đức thôi.” Quan viên nói.
“Lấy được chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Còn chưa, cần phải hoàn thành thẻ thân phận cho ngươi mới lấy được tới tay.” Quan viên lấy ra một tấm thẻ.
Nói xong, y hỏi: “Rod, thuật sĩ vong linh sông Tử, am hiểu thuật pháp triệu hoán người chết... Ngươi còn có gì muốn bổ sung không?”
“Ta còn am hiểu cận chiến bằng vũ khí lạnh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, đã ghi lại, còn gì nữa không?” Quan viên hỏi.
“Không có.” Cố Thanh Sơn nói.
Quan viên đưa thẻ thân phận cho hắn, nói: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, công đức cũng đã về tay.”
“Vẫn phải cảm ơn ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người ôm quyền thi lễ.
Quan viên xoay người đi, nghênh cường giả sông Tử đủ tư cách được y tiếp đón.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ nhìn một hồi.
Xung quanh hò hét ầm ĩ, các chức nghiệp giả đều đang nghĩ cách gia nhập các bộ, duy chỉ có trước mặt thiếu nữ áo xanh là không có lấy một bóng người.
Chỉ thấy cô gái kia ngáp một cái, sau đó dứt khoát ghé vào bàn ngủ.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đi thẳng tới gõ bàn một cái.
“Hả?”
Thiếu nữ mắt lim dim mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình.
Hiện tại Cố Thanh Sơn đang dùng thân phận do Chân Cổ Chi Ma cung cấp, không còn là dáng vẻ vốn có của mình.
“Làm phiền, ta muốn gia nhập địa ngục.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hiện tại địa ngục gần như không có công đức nữa rồi, ngươi là đồ ngốc sao?” Thiếu nữ nói không khách khí.
Cố Thanh Sơn cười một cái, đưa thẻ thân phận đưa tới, nói: “Bản thân ta tương đối phù hợp với địa ngục.”
Thiếu nữ thấy hắn nói nghiêm túc, đưa tay nhận lấy thẻ thân phận xem xét một phen.
“Rod?” Thiếu nữ hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi... Vì sao phải gia nhập địa ngục chúng ta?” Thiếu nữ nghi ngờ hỏi.
“Lúc còn sống ta đã có thói quen đưa người xuống địa ngục.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ nhìn hắn chằm chằm, lại nhìn thẻ thân phận trong tay mình.
“Triệu hoán người chết... còn có cận chiến bằng vũ khí lạnh... Năng lực này vô cùng thích hợp với thế giới Hoàng Tuyền, cho dù ngươi có gia nhập bộ nào khác thì cũng có thể tìm được chỗ đứng cho riêng mình... Vì sao ngươi không tính toán thử sinh sống theo một phương thức khác?” Thiếu nữ hỏi.
“Ta chỉ muốn đưa người xuống địa ngục, đây là sự nghiệp của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lòng thiếu nữ dần dần hiểu ra, đứng dậy nói:
“Triệu hoán người chết... Thì ra là thế...”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cô gái đứng lên, vỗ bả vai hắn nói: “Địa thục, ngươi thật có lý tưởng... Bây giờ ta quyết định thu nhận ngươi, nếu như có công đức thì ba người chúng ta có thể chia đều.”
Nàng lập tức liên tục ấn vào thẻ thân phận của Cố Thanh Sơn, hoàn thành thi pháp.
“Đi...”
Thiếu nữ lôi kéo Cố Thanh Sơn, thân hình lóe lên, rời khỏi điện Luân Hồi.
Chờ Cố Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại, phát hiện hai người đã đi tới chân núi Thiết Vi.
Phía trước cách đó không xa là lối vào mười tám tầng địa ngục.
“Chờ chút, ngươi vừa mới nói ba chúng ta chia đều?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, hiện tại ngươi đã là người của chúng ta, cũng không sợ nói cho ngươi biết... Bây giờ địa ngục không có công đức để lấy, thần chích đều chuyển tới bộ khác rồi, chỉ còn ta và muội muội ta mà thôi.” Cô gái nói.
“Vì sao các ngươi kiên trì nổi vậy?” Cố Thanh Sơn hứng thú hỏi.
Thiếu nữ hơi ngượng ngùng, cười nói: “Ha ha... Đánh bài cả đêm, hôm sau ngủ quân, sau đó Lục Đạo Tranh Hùng đã bắt đầu mất rồi...”
“Lúc đó Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lúc đó pháp tắc Hoàng Tuyền biến đổi, các thần chích địa ngục khác đều gia nhập vào bộ khác, chỉ còn ta và muội muội của ta.”
“Các ngươi... dứt khoát ở lại, chịu trách nhiệm canh giữ địa ngục?” Cố Thanh Sơn bội phục nói.
Thiếu nữ cúi đầu nói: “Pháp tắc hoàng tuyền quy định địa ngục phải có thần chích trông giữ, hôm đó chúng ta ngủ dậy quá muộn... Chờ hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ còn lại hai thần chích địa ngục là chúng ta... Chạy không khỏi...”
Cố Thanh Sơn: “...”
Đây thật sự là một chuyện bất hạnh.
Thiếu nữ nghe hắn thở dài, cuống quýt ngẩng đầu, căng thẳng hỏi: “Ngươi còn bằng lòng đưa người xuống địa ngục sao?”
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ chờ đợi của nàng ta, nhớ lại năm đó nàng ta và muội muội từng giúp đỡ mình, mềm lòng, nói: “Đừng sợ... Tuy chúng ta ít người, nhưng có tấm lòng, tương lai có khả năng vượt qua các bộ khác.”
Lúc này một thiếu nữ áo trắng xuất hiện ở cuối đường.
Chính là một vị khác trong Hắc Bạch Song Xà, Đoạt Mệnh.
Thiếu nữ áo trắng nhìn thiếu nữ áo xanh một cái, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, lập tức bừng tỉnh.
"Tỷ tỷ!"
Nàng ta vui vẻ lớn tiếng nói: “Thật tốt qua, lần này cuối cùng tỷ cũng có thể lừa một kẻ từ sông Tử đến thay thế cho chúng ta!”
Cố Thanh Sơn đờ người, từ từ quay đầu nhìn thiếu nữ áo xanh.
“Muội nói bậy bạ gì thế!” Thiếu nữ áo xanh cuống quýt quát lên.
Nàng ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, áy náy nói: “Xin lỗi, nó cho rằng ngươi là một thần chích, cũng không biết thực ra ngươi kém như vậy.”
Bên bờ Vong Xuyên.
Một người đàn ông trung niên, một thiếu nữ mặc áo khoác màu xanh cùng với một thiếu nữ áo trắng đứng sóng vai.
Ba người nhìn chằm chằm vào Vong Xuyên, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
“Ngươi phải chú ý nắm chặt thời cơ, nếu không...” Thiếu nữ áo trắng nói.
“Yên tâm.” Thiếu nữ áo xanh nói.
Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Đến lúc rồi!”
Thiếu nữ mặc áo xanh lập tức trở nên kích động, nhấc hai tay lên...
Cần câu vung lên thật cao, một con cá lớn cắn câu nổi lên trên mặt nước.
“Bịch!”
Cá lớn rơi xuống trên bờ, giãy đành đạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận