Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1774. Mang Đi


Đánh dấu
Những thiên sứ có ý đồ chống lại mưa lửa này đều không tránh khỏi kết cục bị thiêu thành tro tàn.
Tiếng kêu thảm liên miên không dứt.
Các thiên sứ dần dần nhận thấy được sự lợi hại, đều thối lui, kinh hoảng tránh né trong bầu trời đêm.
Dưới mưa lửa, toàn bộ thuật pháp phòng ngự của giáo hội đều được kích hoạt.
Tiếng thánh ca vang lên vô tận.
Bầu trời phía trên giáo hội dâng lên màn sáng thần thánh, hình thành mấy chục tầng bảo vệ nửa trong suốt.
Những vòng bảo vệ dày đặc này chia tách hẳn giáo hội với thế giới bên ngoài.
Mưa lửa đánh vào vòng bảo vệ, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Những tầng ánh sáng thần thánh đương nhiên không có khả năng hoàn toàn ngăn cản mưa lửa, nhưng tốc độ tái sinh của chúng nó lại cực nhanh, vừa bị xuyên thủng đã lập tức khôi phục trở lại.
Các thiên sứ trở lại trong giáo hội, bắt đầu phối hợp thuật pháp phòng ngự, dốc hết sức ngăn cản đợt tấn công của mưa lửa.
Thế nhưng chỉ có thể tiêu diệt một ít ngọn lửa trong phạm vi nhỏ, phần lớn ngọn lửa vẫn rơi xuống như cũ, đánh vào trong khu nhà giáo hội, ánh lửa ngùn ngụt xông lên tận trời cao.
Xà Vương Hỗn Loạn, Ouroboros.
Đây là Người chờ đợi cuối cùng còn tồn tại trong một thế giới song song khác.
Nó toàn lực phóng ra thần kỹ Hỗn Hoạn, trừ phi là cường giả đạt đến trình độ như Quỷ Đỏ thì mới có thể chống đối lại phần nào.
Nhưng ngay cả Quỷ Đỏ cũng không có cách nào đối phó nó, chỉ có thể tạm thời phong ấn nó lại.
Mà đó là trong tình huống Xà Vương Hỗn Loạn bị thương quá nặng, thực lực không đầy đủ.
Cố Thanh Sơn chỉ giúp nó loại trừ thương thế của tận thế Ôn Dịch, nhưng đối với vết thương nó phải chịu trước đây lại không có cách nào.
Công kích như vậy, các thiên sứ cũng không có khả năng chống đỡ.
Dưới màn đêm, ánh lửa ngợp trời.
Mèo quýt sắc mặt lạnh lẽo, ngồi chồm hổm ở con đường đối diện, nhìn tình hình phía giáo hội.
Biển lửa phản chiếu trong đôi mắt mèo, không hề khuấy động lấy một gợn sóng.
Nó cứ yên lặng ngồi ở đó như vậy.
Đợi.
Thời gian trôi qua.
Cuối cùng mưa lửa cũng phá hủy vài tòa nhà quan trọng của giáo hội.
Tầng tầng màn sáng trở nên ảm đạm.
Cục diện càng ngày càng hỗn loạn.
Lúc này mèo quýt mới từ từ đứng dậy, lấy ra một trận bàn, dùng móng vuốt liên tục ấn lên.
Rất nhanh, một pháp trận truyền tống loại nhỏ được bày ra trong góc đường âm u.
Mèo quýt thu hồi trận bàn, cong đuôi lên.
Một thanh kiếm sắc bén lướt qua không trung, rơi vào trên đuôi mèo, bị quấn chặt lấy.
Mèo quýt bước ra phía trước vài bước, bày ra tư thế vận sức chờ phát động.
Nó tiếp tục chờ đợi.
Từng giây từng phút trôi qua.
Một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh xuyên thủng tất cả lớp bảo vệ, rơi vào trong giáo đường.
Ầm...
Trong âm thanh đinh tai nhức óc, toàn bộ giáo đường hóa thành bụi lửa bắn ra bốn phía.
Khắp bầu trời đầy tia sáng thần thánh lóe lên rồi dần dần vụt tắt.
Chính là lúc này!
Thân hình méo quýt khẽ động một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trước khi tầng tầng lớp lớp màn sáng khôi phục lại, nó rơi xuống bên cạnh giáo đường đã sụp đổ, đồng thời phóng ra thần niệm quan sát bốn phía.
Rất nhanh, mèo quýt đã có phát hiện.
Ở góc tây nam giáo hội, đội thiên sứ đang bảo vệ một tòa nhà đơn độc.
Mỗi khi có ngọn lửa xông về phía tòa nhà này, sẽ có rất nhiều thiên sứ lập tức xông lên, không tiếc sinh mạng thi triển thuật pháp, dốc hết sức chống đỡ lửa từ trên trời giáng xuống.
Tuy các thiên sứ liên tục chết trận nhưng vẫn còn rất nhiều nhóm lớn thiên sứ từ trong tòa nhà nọ nhào ra.
Mèo quýt yên lặng nhìn một hồi, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cứ cách một khoảng, cửa tòa nhà lại mở ra.
Các thiên sứ bay ra từ bên trong, hết nhóm này đến nhóm khác.
Bọn họ rất đông đúc, đã vượt qua khả năng dung nạp cực hạn của tòa nhà.
Lẽ nào bên trong có một truyền tống trận?
Mèo quýt lặng lẽ cất bước, nhường đường cho từng nhóm thiên sứ đi dập lửa.
Nhờ có sức mạnh của “Dạ Mị Quỷ Ảnh”, vẫn chưa có thiên sứ nào phát hiện sự tồn tại của mèo quýt.
Bởi vậy, mèo quýt chỉ dùng đuôi quấn lấy thanh trường kiếm kia, nãy giờ chưa từng công kích.
Nó chậm rãi đi tới, vừa cẩn thận tránh né sự tấn công của ngọn lửa, vừa đến gần tòa nhà.
Cho đến một lúc, cửa tòa nhà kia mở ra lần nữa.
Mèo quýt nắm chắc cơ hội, đột nhiên phát động thần kỹ...
Súc Địa Thành Thốn!
Trong chớp nhoáng, nó xuất hiện phía sau nhóm thiên sứ, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Vừa mới bước vào, nó đã nghe được một giọng nói quen thuộc:
“Rốt cuộc là ai, là ai dám ngang nhiên tập kích giáo hội ngay trong thành Hư Không! Ra nhất định phải giết hắn!”
Vành tai mèo quýt giật giật.
Đây là giọng của Ngự Quyển, là Ngự Quyển mà hắn quen biết.
Mèo quýt nhìn vào đại sảnh, chỉ thấy vài thiên sứ quỳ một chân trên đất, vây quanh một thiên sứ sáu cánh đặc thù toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Thiên sứ sáu cánh.
Không ngờ “Ngự Quyển” lại là một thiên sứ sáu cánh.
Vẻ mặt cậu ta khá lạnh lùng, lại mang theo phẫn nộ, giơ một chân đá thiên sứ bên cạnh, mắng:
“Sao lại không tìm được nguồn gốc thuật thiên hỏa hôm nay?”
Thiên sứ kia sợ hãi nói: “Thuộc hạ vẫn đang tìm, thế nhưng trong ghi chép về thuật pháp mấy nghìn năm qua chưa bao giờ xuất hiện loại thuật pháp như vậy.”
“Vậy thì tìm trong mười nghìn năm trước!” Thiên sứ sáu cánh quát.
“Vâng! Vâng!”
Thiên sứ kia lật giở sách thuật pháp trong tay nhanh như bay, nhanh chóng tìm kiếm.
Bên cạnh các thiên sứ này có một trận đồ ký hiệu tạo thành từ ánh sáng trắng thần thánh.
Thỉnh thoảng lại có thiên sứ được truyền tống qua từ trận đồ ký hiệu.
Quả nhiên, nơi này có một truyền tống trận.
Mèo quýt híp mắt, dứt khoát trốn vào góc phòng.
Trước đây, vì để an toàn, hắn vẫn không nói quá tỉ mỉ về trận đấu giữa Xà Vương Hỗn Loạn và Quỷ Đỏ.
Đây là sự thận trọng cơ bản nhất.
Lúc đó Cố Thanh Sơn vừa mới trở về, có vài người muốn biết hết mọi chuyện từ miệng Cố Thanh Sơn, đáng tiếc phủ thành chủ đứng về phía Cố Thanh Sơn, lại có tháp Hung Ma gây ảnh hưởng, hơn nữa bản thân Công hội Thích Khách là một tổ chức giết người...
Đi dò hỏi bí mật của một vị thích khách Danh Hào rất dễ phạm vào điều kiêng kỵ, khiến cho tổ chức giết người này phản cảm, tháp Hung Ma cũng sẽ không chịu để yên.
Cho nên mọi người đều không biết cặn kẽ quá trình giao chiến của mình.
Nhưng bọn họ đã đi điều tra, quả thực phát hiện tận thế Ôn Dịch đã biến mất, một thế giới mới đang được sản sinh.
Có người dùng phương pháp đặc biệt tiến hành giao lưu với ý chí của thế giới kia, nó đã xác nhận lại những lời của Cố Thanh Sơn là đúng.
Cho nên những gì Cố Thanh Sơn nói đều được tất cả mọi người tin phục.
Nhưng mọi người không biết tình hình cụ thể của Xà Vương Hỗn Loạn.
Ngự Quyển cũng không biết.
Mèo quýt suy nghĩ, đuôi giật giật.
Lục Giới Thần Sơn kiếm đong đưa theo đuôi của nó, nhắm về phía Ngự Quyển.
Kẻ này bán đứng mình, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Nhưng tại sao cậu ta phải làm như vậy?
Mèo quýt rơi vào trầm tư.
Một loạt tiếng bước chân vội vội vàng vàng vang lên.
“Thánh tử, chúng ta không trụ nổi, thuật pháp kia càng ngày càng mãnh liệt, giống như vô cùng vô tận.” Có người bẩm báo.
Sự phẫn nộ trên người Ngự Quyển đột nhiên biến mất, cậu ta tỉnh táo lại, ra lệnh: “Nếu đã đến nước này, không cần phải nhất quyết chống trả nữa, bảo tất cả mọi người thoát khỏi phạm vi giáo hội.”
“Đại nhân, ngài thì sao?” Một thiên sứ hỏi.
“Ta trở về thế giới Thiên Quốc.” Ngự Quyển thản nhiên nói.
Thiên sứ kia khuyên nhủ: “Không được đâu đại nhân, đối phương có thể phóng ra thuật pháp như vậy, thế giới Thiên Quốc cũng không an toàn.”
Ngự Quyển mở miệng, định nói gì đó nhưng rồi từ từ ngậm lại. Một lúc sau, cậu ta lẩm bẩm:
“Ngươi nói đúng, thuật pháp như vậy, toàn bộ giáo hội cũng không chống đỡ nổi, nếu ta trở về thế giới Thiên Quốc cũng không an toàn...”
Mèo quýt ở một bên yên lặng quan sát, nhanh chóng thấy được một cảnh tượng kỳ quái.
Ngự Quyển nhìn vào đồng hồ trên tường.
Vài thiên sứ khác cũng đang nhìn vào đồng hồ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận