Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1907. Dưới Nước (1)


Đánh dấu
Một hàng chữ nhỏ hiện lên.
[Bạn nhảy của ngài đã được ngài thay đổi thế giới thuộc về.]
[Tính danh: Xích Hộc.]
[Thế giới thuộc về: Lục Đạo Luân Hồi.]
[Căn cứ vào tính đặc biệt của Lục Đạo Luân Hồi, ngài có thể xem được quá khứ, hiện tại và tương lai của cô ấy.]
[Xích Hộc là người mới nhất thuộc về Lục Đạo, tạm thời chưa có tam sinh để xem.]
[Ngài đã dùng hết sức mạnh.]
[Lần luyện tập đến đây là kết thúc.]
[Điệu nhảy Tam Sinh là cơ sở của Tế Vũ tầng thứ sáu. Mặc dù không đủ cơ sở để chiến đấu nhưng nó vẫn cần ngài thực hành nghiêm túc để phát huy hết khả năng của mình.]
[Hãy tiếp tục luyện tập chăm chỉ.]
Hàng chữ nhỏ biến mất.
Trong hư không, tiếng nhạc dần dần tan biến.
Cố Thanh Sơn mồ hôi đầm đìa, đặt mông ngồi dưới đất.
Xích Hộc phấn khởi nhìn hắn, tò mò hỏi: “Rod, mới nhảy một đoạn ngắn thôi mà, sao ngươi lại mệt đến như vậy chứ?”
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã phát sinh.
Cố Thanh Sơn há miệng thở dốc, khoát tay nói: “Cô còn có thể nhảy không?”
“Đương nhiên, thú vị mà, ta chẳng mệt mỏi chút nào.” Xích Hộc ngồi xuống dưới đất sát bên cạnh hắn.
Bỗng nhiên cô thoáng thay đổi sắc mặt.
Cô vẫy tay, những chai rượu lập tức bay đến trước mặt hai người.
“Rod, tôi có một nghiên cứu và phát hiện mới.” Xích Hộc nói.
Cô lấy ra một cái chén, đổ các loại rượu vào trong chén.
“Là cái gì? Có liên quan đến lực Tử Vong sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, tôi phát hiện khi trộn các loại rượu này lại với nhau để uống, sẽ càng say nhanh hơn.” Xích Hộc nghiêm túc nói.
Cố Thanh Sơn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sức mạnh nhận được sẽ càng mạnh hơn.”
Xích Hộc vươn tay.
Một ngọn lửa màu đen ngưng tụ đến cực hạn xuất hiện trong lòng bàn tay của cô.
Lực Tử Vong gần như nhanh chóng tiến gần đến tiêu chuẩn Tử Thần chính quy của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hình như ở thời đại này, chúng sinh còn chưa có khái niệm trộn lẫn rượu để uống.
Kết quả, Xích Hộc lại lĩnh ngộ được điều này.
Xong rồi, cocktail cũng pha chế được, lần này hệ Tử Thần đã được định hình vững chắc luôn rồi.
“Xích Hộc, cái này... gọi là pha rượu.”
“Ồ, cái này rất tuyệt, ta rất thích.”
Cố Thanh Sơn nếm từng bình rượu một, lẳng lặng suy nghĩ, sau đó đích thân điều chế thử một ly cocktail.
“Cô phải nhớ mùi rượu từng loại và đặc điểm của nó, sau đó dựa theo tỉ lệ mà pha ra một loại rượu khác biệt.”
Hắn đưa ly rượu đã được pha xong cho Xích Hộc.
Xích Hộc uống một ngụm, kinh ngạc nhìn hắn.
“Sao? Không hợp khẩu vị à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, ta biết ngươi nấu ăn rất giỏi, nhưng không ngờ ngươi còn biết pha chế rượu ngon như thế.” Xích Hộc nói.
Cố Thanh Sơn vò đã mẻ không sợ rơi, nói: “Hệ pháp tắc Tử Vong của chúng ta có lẽ trời sinh cần rượu để thúc đẩy, giúp chúng ta phát huy sức mạnh của bản thân.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Xích Hộc đồng ý, lập tức uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Cô đứng lên, nhẹ nhàng niệm chú ngữ, cho đến khi ánh sao rơi xuống người cô, hóa thành ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen dần dần ngưng tụ thành hình, hóa thành những bộ phận tách rời.
Xích Hộc thấp giọng thì thầm: “Phàm nhân ôm lấy tử vong, thần linh dùng tử vong làm chiến giáp. Đi!”
Các linh kiện hóa thành từ ánh sáng màu đen rơi xuống người Cố Thanh Sơn, hoàn mỹ dán vào người hắn và hóa thành từng tấm giáp đen nhánh bọc lấy toàn thân hắn.
Áo giáp được làm từ ngọn lửa màu đen bắt đầu lộ ra, toát lên khí thế tĩnh mịch.
Mặc bộ chiến giáp này vào, Cố Thanh Sơn càng giống Tử Thần trong truyền thuyết hơn.
“Đây chính là năng lực của cô?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, ta hỏi Mạc, hắn đã nói cho ta biết hết về bí quyết cấu trúc sao trời. Ta đã chọn một phương pháp để tiến hành tu tập, biến nó thành một loại năng lực phụ trợ.” Xích Hộc cười nói.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Trước khi Xích Hộc tiếp xúc với lực pháp tắc Tử Vong, bản thân cô đã có giấc mộng trở thành lãnh tụ đoàn đội loại phụ trợ.
Bây giờ, được Đại Ca dốc lòng chỉ điểm, cô một lần nữa bước lên con đường này.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nhẹ nhàng hoạt động cơ thể, thích ứng với chiếc áo giáp trên người.
Bên trên giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện từng hàng chữ đom đóm:
[Giáp pháp thuật: “Ngọn lửa tử vong” (giáp toàn thân).]
[Dùng cấu trúc của sao trời để thúc đẩy pháp tắc Tử Vong hóa thành chiến giáp. Đây là chiến giáp chuyên dụng của thần linh.]
[Bộ giáp này được trang bị các thuật pháp chuyên biệt sau đây:]
[Thần Uy: Công kích của phàm nhân không cách nào xuyên thấu thần giáp, trừ phi thực lực cao hơn gấp năm lần so với thần linh.]
[Tử Hỏa: Giáp pháp thuật sẽ thay người mặc tiếp nhận tất cả mọi tổn thương. Trước khi chiến giáp hoàn toàn tổn hại, người mặc sẽ không bị thương.]
Cố Thanh Sơn nhìn hàng chữ trên giao diện Chiến Thần, trong lòng có chút rúng động.
Một bộ chiến giáp hình thành từ thuật pháp mà lại có được sức mạnh nhường này, quả thật đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Đại Ca đã lấy ra mọi năng lực cuối cùng của mình, dốc lòng dạy dỗ Xích Hộc.
“Cảm giác thế nào?” Xích Hộc hỏi.
“Không tệ, áo giáp này thật sự rất mạnh.” Cố Thanh Sơn khen.
Xích Hộc được khen, nhưng vẫn hơi thấp thỏm: “Thật ra thực lực của ta còn chưa đủ, cho nên chiến giáp này cũng không phải rất mạnh. Ngươi nhất định phải cẩn thận. Áo giáp này không cách nào thay ngươi ngăn cản công kích quá nhiều.”
“Cho dù có thể cản được một lần công kích, hậu quả phát sinh trên chiến trường cũng sẽ khác hẳn tựa như ngày và đêm.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
Hắn vỗ nhẹ bộ chiến giáp ngọn lửa màu đen, trong lòng thật sự rất thích.
Cho đến nay, hắn dường như không có duyên với chiến giáp.
Bộ chiến giáp mà hắn tu ra được thì đã bị hư hỏng từ lâu.
Hắn cũng từng mặc chiến giáp của vương quốc Kinh Cức, nhưng đó lại là đồ của người ta nên về sau phải trả lại cho chủ nhân của nó.
Ở thời đại Thượng Cổ, hắn từng nhận được chiến giáp do Trật Tự Ma Vương cung cấp, nhưng trong thời khắc cuối cùng, Trật Tự Ma Vương lại giở vào thủ đoạn nhỏ nên hắn đành từ bỏ nó.
Chiến giáp Thiên Sứ Đoạn Tội là thần giáp chân chính, xuất thân từ Pháp Điển Đoạn Tội, uy lực vô song, nhưng hắn còn chưa được mặc đã phải dùng nó cứu sống Tiểu Tịch.
Kiếm tu há lại không mặc giáp?
Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng đã có được một bộ chiến giáp.
“NGươi rất thích?”Xích Hộc hỏi hắn.
“Đúng, ta rất thích áo giáp, bởi vì có nó, tình huống mà ta phải cân nhắc khi giết địch sẽ bớt đi rất nhiều.” Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc hơi trầm tư.
“Cảm ơn cô, Xích Hộc. Đúng rồi, cô đã tạo ra dã thú sao trời chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Xích Hộc lấy lại tinh thần, nói: “Điều này rất khó. Trước đó ta chỉ học pháp thuật tạo ra chiến giáp sao trời, về sau còn phải hỏi Mạc rất nhiều mới có thể tạo dựng được dã thú sao trời cường đại. Không được, ta phải đi nghiên cứu tiếp một chút.”
Nói xong, cô vội vàng rời đi.
Xích Hộc vừa đi thì đã có người gõ cửa.
“Mời vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Một tinh linh nơm nớp lo sợ đẩy cửa bước vào, hành lễ với hắn: “Thần linh trên cao, bạn của ngài nhờ ta đến hỏi, tu luyện của ngài đã kết thúc chưa.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật nhanh, lập tức hiểu ra.
Đại Ca hơi có bóng ma tâm lý với khiêu vũ đây mà…
“Đi nói cho hắn biết, đã kết thúc rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tuân mệnh.”
Tinh linh như được đại xá, vội vã lui xuống.
Một lát sau, ngoài cửa thò vào một cái đầu.
Mạc trốn ngoài cửa, cảnh giác nhìn lướt qua mật thất bên trong.
Cảm nhận được đã không còn âm nhạc, cũng không còn không khí vũ đạo, lúc này hắn ta mới bước vào.
Cố Thanh Sơn khuyên: “Haiz, tôi đã nói với anh rồi, nhảy cũng có rất nhiều cái lợi, có đôi khi mang đến cho chúng ta thu hoạch ngoài tưởng tượng. Anh cẩn gì phải bài xích như thế?”
Đại Ca bỏ qua chủ đề này, nói: “Trước đó chúng ta đã suy đoán ra được vài thứ, vậy thì bây giờ chúng ta nên đi làm một số chuyện.”
“Ví dụ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cậu có biết hòn đảo này là hòn đảo gì không?” Đại Ca hỏi.
“Đảo Nữ Thần Che Chở, cũng là vị trí thần điện của nàng.” Cố Thanh Sơn đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận