Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2167. Chủ nhân của thế giới


Đánh dấu
Hai hàng chữ nhỏ như đom đóm hiện lên ở trong tầm mắt: [Ngài chiến thắng tất cả oán linh.] [Nguyền rủa đã biến mất.] Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, nhìn đám linh hồn oán độc lặng lẽ trốn về dưới mặt đất, chỉ cảm thấy có chút buồn tẻ nhàm chán. Có lẽ là trước kia giết quá nhiều người chết, có lẽ là bởi vì Trấn Ngục Quỷ Vương trượng trên tay, tóm lại... Hắn không có nửa điểm hứng thú đối với những linh hồn nằm trong trạng thái tử vong đó. Lần chiến đấu này, hắn đã nhận được một chút giới lực, lại đúc ra được một phần của chìa khóa, đúng là thu hoạch tràn đầy, nhưng là... Mục đích của hắn rõ ràng là cảm ngộ giới lực ở cấp độ sâu hơn! Song, qua trận chiến vừa rồi, bản thân hắn lại không hề có chút cảm ngộ nào. Cố Thanh Sơn thở dài, hơi rầu rĩ. Lúc này, thiếu nữ có mái tóc rực rỡ đủ màu sắc đó nắm tay Laura, nói: "Thời khắc đã tới rồi, bây giờ chúng ta nên tránh đi một chút." Laura liền giật mình, hỏi: "Né tránh? Chị Thải Táng, tại sao phải né tránh?" Thải Táng nhìn Cố Thanh Sơn một chút, nói: "Hắn là người thắng trận trong chiến tranh Linh giới. Tiếp theo đây, hệ thống thế giới này sẽ tới gặp hắn, chúng ta phải né tránh đi. Đợi lát nữa hắn sẽ sẽ trực tiếp trở về thế giới chủ." "Nếu như hai người lưu lại thì sẽ xảy ra cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Không biết, tóm lại, nếu khiến cho bất kỳ một hệ thống thế giới nào bực bội thì chẳng phải là chuyện tốt gì cả." Thải Táng đáp lại, vẻ hơi câu nệ. Bực bội? Nói như vậy, hệ thống thế giới là có ý thức hay sao? Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới những ý chí thế giới không trọn vẹn mà mình từng gặp. Khoan đã...
Cố Thanh Sơn liền vội vàng hỏi: "Ta dúng hết đồ vật mà phần lõi thế giới hiển hiện ra rồi, hệ thống thế giới sẽ trừng phạt ta sao?" Thải Táng nói: "Đừng phỏng đoán, bởi vì ta cũng không biết... Làm người phàm, ngươi căn bản không biết được một hệ thống thế giới cỗ xưa tới cỡ nào, cũng không biết được ý nghĩ của nó. Nhưng quả thật, đồ vật do hạch tâm của thế giới hiển hiện ra đúng là thứ quan trọng nhất trong toàn bộ hệ thống thế giới." Cô ta mang theo Laura lui về sau. "Sẽ xảy ra chuyện không tốt gì sao?" Laura truy vấn. Thải Táng nhìn cô bé một cái, nói: "Tình huống của mỗi một linh đều khác hẳn nhau, các loại thế giới quy chúc cũng chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của thế giới khác, với lại hắn chỉ là người phàm, cho nên không có ai biết sẽ xảy ra cái gì." Trong hư không ở sau lưng cô ta, một cảnh tượng hoang dã hiển hiện. Đó chính là thế giới chủ tương ứng với thế giới Chuông Tháp. Rõ ràng Laura có chút lo lắng, nhưng Thải Táng lại cảm thấy không thể ở lại tiếp nữa, bèn vội vàng mang theo Laura nhảy vào, trong nháy mắt biến mất. Tại chỗ chỉ còn lại có Cố Thanh Sơn. Hắn tỉ mỉ nhớ lại, giờ mới hiểu được những lời mà người khổng lồ đỏ máu nói. "Hóa ra... sau khi vượt qua trận chiến linh giới đầy nguy hiểm, hẳn là từ một khắc này mới bắt đầu lĩnh ngộ giới lực..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm. Chỉ một giây say, bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một nhóm chữ nhỏ như đom đóm: [Nó tới.] Mọi thứ xung quanh bỗng nhạt màu. Mặt đất và bầu trời biến mất, hết thảy đều không thấy. Cố Thanh Sơn đứng ở trong hư vô, cảm giác mình giống như trôi đi trong biển sâu không ánh sáng. Hắn cũng lờ mờ cảm giác được, hình như có đồ vật gì đó đang xuất hiện. Rốt cuộc là cái gì? Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra quét về phía bốn phía, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì. Cảm giác trong linh giác càng ngày càng mãnh liệt. Ở phía trên! Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô hắc ám. Nhưng mà phía trên cái gì cũng không có. "Ở... Đằng sau..." Một ý thức truyền vào trong đầu Cố Thanh Sơn, hắn theo bản năng muốn quay đầu lại. Trong nháy mắt này, trong lòng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm. Nếu như ngươi thật sự ở phía sau... Vậy tại sao phải khiến cho ta cảm giác được ngươi đang ở trong hư không bên trên? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì liền không thể ức chế, chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc của hắn. Quả thật, đây chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, thậm chí vật đó có thể lấy tốc độ cực nhanh từ bên trên rơi xuống, sau đó xuất hiện ở sau lưng của hắn. Nhưng tại sao lại phải từ bên trên rơi xuống? Lại một câu hỏi mới xuất hiện.
"Người phàm... Ta mệnh lệnh... Ngươi xoay người... Tới gặp ta..." Ý niệm đó lần nữa phát ra tâm linh câu thông. Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, vẫn không động đậy. Thải Táng nói cô ta cũng không biết sẽ xảy ra cái gì, mỗi một thế giới quy chúc đều không giống nhau. Như vậy... Vì cái gì... Nó lại quan tâm tới chuyện mình quay người lại đến thế? Nhưng là nghĩ lại, khi hai bên gặp mặt, quay lại để chính diện nghênh đón đối phương, thật ra cũng là phương thức giao lưu thông thường của bất kỳ loại sinh mệnh nào. Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lại muốn quay người, nhưng rồi không hề nhúc nhích. Đối phương chính là hệ thống thế giới cổ xưa, muốn giết mình chỉ sợ không cần mất quá nhiều khí lực... Cũng không đúng. Nó là từ dòng chảy thời không hỗn loạn chạy trốn tới thế giới Phủ Bụi, aAi biết tình trạng bây giờ của nó như thế nào? Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới người khổng lồ đỏ máu. Lúc ấy, gã chỉ vào đất đai ở dưới chân, nói: "Thế giới này... thật ra rất nguy hiểm, nếu ngươi cáng đào sâu tìm hiểu lực lượng huyền bí, như vậy ngươi sẽ nhìn thấy rất nhiều bí mật, đến lúc đó không chắc ngươi có thể còn sống sót." Sống sót. Cố Thanh Sơn giật mình trong lòng. Có thể, mối nguy hiểm cũng không phải là trong trận chiến Linh giới, mà là giờ phút này? Phía sau truyền đến một luồng khí tức nguy hiểm khiếp người. Đúng, khi người khổng lồ nói chuyện, phương hướng mà gã ta chỉ là phía dưới... Là mặt đất! Mà thế giới Tháp Chuông lại xuất hiện từ phía trước mình... Như vậy, nếu có nguy hiểm gì, thì hẳn là từ phía dưới xuất hiện, mà không phải phía trên hoặc phía sau. Cố Thanh Sơn khẽ ho một tiếng, mở miệng nói: "Chúa tể thế giới quy chúc tôn kính, ta phải giải thích một chút... Dựa theo lễ tiết của thế giới chúng ta, tập tục biểu đạt tâm ý sùng kính cao nhất, chính là dùng lưng đối diện với đối phương." Phía sau không có động tĩnh gì. Dường như đối phương cũng không ngờ rằng hắn sẽ đưa ra đáp án như vậy. Trên trán Cố Thanh Sơn xuất hiện mồi hôi lạnh.
Ngay trong thời điểm giằng co ấy, Cố Thanh Sơn cảm giác trong ngực mình hơi động đậy một chút. "Đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng động, ta cho ngươi xem..." Bên trong Sách Đoạn Tội vang lên tiếng nói trầm thấp của Anh Linh điện chủ. Nàng tỉnh rồi. Ngay sau đó, một tấm thẻ bài xuất hiện ở trong thức hải Cố Thanh Sơn. Hắn nhìn lên tấm thẻ bài đó, chỉ thấy đây là một tấm bài có hình vẽ sơ sài, phía trên vẽ một bóng người mơ hồ, phía sau bị vô số hắc ám vây quanh. Ở chỗ sâu trong hắc ám, vô số con mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đó, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng. Mà dưới chân của bóng người đó, là một cái miệng lớn mọc đầy răng nhọn. Cố Thanh Sơn hiểu ý. Bóng người đó hẳn là mình. Mặc dù Anh Linh điện chủ đã mất đi giới lực, nhưng nàng lại có thể thay thế mình đi xem tình huống chung quanh, cũng miêu tả ra tình huống chân thực nhất.
"Nhanh nghĩ cách đi." Anh Linh điện chủ khẩn trương nói. Lần đầu tiên Cố Thanh Sơn cảm nhận được tâm lý gấp gáp qua giọng nói của nàng.
Biện pháp... Bây giờ có thể có biện pháp nào? Ở phía sau hắn, giọng nói đó đã trở nên lạnh lẽo, không kiên nhẫn: "Quay lại... Hoặc là... Bị tiêu diệt vĩnh viễn..." Bóng ma tử vong như là biển lớn, lại như vực sâu bao phủ linh giác của Cố Thanh Sơn, ép tới mức khiến hắn gần như không thở nổi. Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ. Mau lên!
Ngay bây giờ, nhất định phải lập tức nghĩ ra cách! Đối phương yêu cầu mình quay đầu, điều này nói rõ đối phương cũng không thể lập tức nghiền chết chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận