Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2253. Đuổi và giết (2)


Đánh dấu

Ngay vừa nãy, Cố Thanh Sơn phát động lôi quỷ, trong một thời gian cực ngắn lăng trì nó một lần.
“Được rồi, chugns ta đi.” Cố Thanh Sơn vừa bước đi vừa nói lời từ biệt với nói.
“Gặp lại nha, bằng hữu.” Trương Anh Hào cũng nói.
Hắn và Hắc Miêu cùng nhau phất tay (móng) về phía quái vạt.
Quái vật lộ ra một cười còn khó coi hơn khóc, nó gật đầu nói: “Chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Ầm!
Một tia chớp biến mất trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn đưa Trương Anh Hào và Hắc Miêu đi mất.
Chỗ này chỉ còn lại quái vật đầu rắn mình người.
Nó vẫn giữ nguyên nụ cười, đứng tại chỗ một chút rồi lúc này mới cao giọng gào lên: “Tức chết ta! Rồi sẽ có một ngày ta giết ngươ!”

Quá trình đào tổ chim đã qúa quen thuộc rồi.
Bất kể là Cố Thanh Sơn, hay là Trương Anh Hào, thậm chí là Hắc Miêu thì với việc trộm trứng chim đã là bậc thầy rồi.
Cố Thanh Sơn rất nhanh đã chiên trứng xong, kẹp thịt băm và trứng vào bên trong bánh hấp rồi đưa cho Hắc Miêu.
Hắc Miêu cầm “Hamburger” mà Cố Thanh Sơn làm ra, nhanh chóng cắn một cái.
“Quao, thơm quá, ta cũng muốn ăn.” Trương Anh Hào hâm mộ nói.
“--- Lương khô của ta không nhiều lắm, tiết kiệm một chút, sau này còn phải dựa vào Hắc Miêu để tìm mục tiêu khác nữa đó.” Cố Thanh Sơn đưa cho anh ta một cái bình đồ uống chức năng, bản thân cũng mở một bình khác ra.
Hai người cùng uống đồ uống.
“Nói như vậy, Diệp Phi Ly đã tới/” Trương Anh Hào nhìn bình đồ uống mà nói.
“Đúng vậy, hắn còn đặt một danh hiệu chung.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Tên gì?”
“Tổ tinh khiết yêu đầu tiên.”
“Tinh khiết yêu?” Trương Anh Hào lắc đầu bật cười nói: “Kiểu này nghe vào liền tràn đầy cảm giác của thời kỳ trưởng thành, tên gọi non nớt như vậy chỉ thích hợp cho các ngươi, còn ta đây nếm trải tang thương, thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận), vạn hoa tùng trung quá (vô cùng đào hoa, vô số người tình), kẻ giết người vô tình như phiến lá, chỉ sợ không thích hợp để gia nhập cùng các ngươi rồi.”
--- Không, ngươi vô cùng thích hợp, Cố Thanh Sơn nói trong lòng.
Bị vướng bận bởi mặt mũi nên hắn không nói thẳng.
Lúc này, Hắc Miêu đã ăn xong Hamburger, nhẹ nhàng kêu một tiếng với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng lên nói: “À, là như vầy, ta muốn đi tìm chỗ người thánh tuyển Thú Vương nói đang tụ tập, ở đó có lẽ có vài bằng hữu mà ta biết hồi trước.”
Hắc Miêu lẳng lặng nghe xong rồi nhìn tứ phía, cuối cùng kêu miêu miêu về một hướng.
“Là bên này.” Trương Anh Hào lập tức nói.
Cố Thanh Sơn một tay khoác vai Trương Anh Hào, một tay ôm lấy Hắc Miêu.
“Quá tốt rồi, chúng ta xuất phát!”
Ầm!
Một tia chớp lướt trên mặt đất, hướng về phương xa mà đi.
Xuyên qua thảo nguyên hoang dã, tuyết, vách núi, đầm lầy, sông, tia chớp dừng lại bên dưới một vách núi.
Hai người một mèo hiện lên.
Lúc này, bầu không khí không giống nhau.
Cho dù là Hắc Miêu hay Trương Anh Hào, tất cả đều có biểu hiện nghiêm túc, trên người còn phảng phất sát khí.
Trương Anh Hào kề sát tai trên vách đá, vừa lắng nghe vừa nói: “Trên vách núi không ít người.”
Cố Thanh Sơn bất ngờ nói: “Ngươi còn có năng lực nghe đất sao?”
Trương Anh Hào đáp: “Không, đây là kỹ xảo thông thường, người bình thường sau khi huấn luyện cũng có thể học được, không tính là năng lực siêu phàm.”
Cố Thanh Sơn gật gù, trầm tư nói: “Nếu như bọn họ đã tụ tập cùng nhau thì e rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ làm khó dễ, chúng ta nhất định phải mau tới đó.”
Trương Anh Hào nói: “Nếu như mọi người đều bị phong ấn thực lực thì nhất định phải ăn uống ngủ nghỉ, chúng ta phải tìm được nơi họ đại tiểu tiện rồi giết hai người.”
Mũi hắn giật giật, đột nhiên chỉ vào một hướng nói: “Đi, chúng ta leo núi từ phái bên kia.”
Ngươi chắc chắn chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, bên kia có mùi phân và nước tiểu --- thật ra ta vẫn là người điều chế hương của một trong ba loại nước hoa xa xỉ bậc nhất thế giới, mũi có thể nhận biết rất nhiều mũi --- đây là một thiên phú cơ bản nhất định phải có của một sát thủ cao cấp.” Trương Anh Hào nói.
Hai người vòng qua một đoạn vách núi, bắt đầu bò lên phía trên từ một bên bất ngờ này.
Trình độ leo núi của Trương Anh Hào có thể nói không là gì
--- So với Cố Thanh Sơn thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận) thì thật sự chẳng ra gì.
Hai người giống như con thạch sùng, ung dung đi khắp vách núi, rất nhanh đã tới đỉnh núi.
Nơi này quả nhiên có một tên đại hán đang ngồi đại tiểu tiện trong bụi cỏ.
Trương Anh Hào liếc mắt nhìn, lần mò không tiếng động, hai tay quấn quanh cổ đối phương rồi dùng sức bẻ một cái.
Xoạt xoạt!
Cái đầu của đại hán quay một góc vô cùng quỷ dị.
“Cho ta mượn dùng đao.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn đưa thanh đao qua.
Trương Anh Hào nhanh chóng cắt một đường cong quanh mặt đại hán.
“Kế hoạch của ngươi là gì?” Hắn vừa cắt vừa hỏi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta e rằng phải ra ngoài gặp trực tiếp bọn hắn, có một số việc phải nói thẳng mặt mới rõ ràng.”
“Nếu vậy đánh nhau thì sao?” Trương Anh Hào hỏi.
“Vậy thì đánh.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Được, ta đại khái muốn cải trang để tiếp ứng ngươi trong bóng tối.” Trương Anh Hào thản nhiên nói.
Ánh đao dừng lại.
Da mặt của đại hán kia đã hoàn toàn bị hắn lột xuống.
“Thế nào?”
Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn hắn, rồi lại nhìn thi thể trên mặt đất mà nói: “Bờ vai của ngươi rộng hơn hắn.”
Trương Anh Hào đứng tại chỗ, lắc vai vài lần.
Bộ xương vang tiếng động.
“Nhìn lại xem.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn lại, thấy bờ vai hắn hẹp đi rõ ràng.
Đây là một tên nam tử có thân hình thon gầy, giống hệt thi thể trên đất.
“Đây là súc cốt sao? Hay thật đó.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
“Trò vặt ẩn núp mà thôi.”
Trương Anh Hào vừa nói vừa đặt tay lên cổ họng đối phương để tìm tòi một cách tinh vi.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nhìn cách hắn nói chuyện một chút --- không được, cổ họng của hắn không giống với nhân loại.” Trương Anh Hào nói.
Vừa mới dứt lời, thi thể kiên lập tức biến thành một con cọp.
--- Quả nhiên không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận