Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1977. Kẻ Triệu Hoán Tận Thế


Đánh dấu
Đợi một hơi thở.
Trong hư không vang lên một giọng nói: “Xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể thu được phần thưởng ngay tại chỗ hoặc lựa chọn áp giải mục tiêu tới thế giới Ác Quỷ để đổi lấy càng nhiều phần thưởng cho nhiệm vụ.”
Thế giới Ác Quỷ.
Cố Thanh Sơn trả lời không chút do dự: “Ta lựa chọn áp giải.”
Âm thanh kia đáp: “Vui lòng chờ đợi tại chỗ, công cụ phi hành xuyên không sắp đến.”
Lúc này dường như những quái vật tận thế kia đều tiếp nhận nhiệm vụ mới, từng nhóm từng nhóm tản ra, bay về những phương hướng khác nhau.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Giây lát.
Hư không dạt sang hai bên, một con quái vật khổng lồ màu nâu xám xuất hiện trước mắt hắn.
Đây là một con rồng.
Cố Thanh Sơn lập tức trở nên nghiêm túc.
Long tộc không dễ chọc.
Trước có rồng xanh gia nhập Ác Quỷ đạo, bây giờ lại xuất hiện một con rồng màu nâu xám thuộc phe tận thế.
“Ngươi chính là thích khách tận thế, Hình Bóng Của Xương Gãy?” Rồng nâu xám đánh giá hắn.
Cố Thanh Sơn không vội trả lời. Ánh mắt của hắn nhìn vào hư không, chỉ thấy trên Giao diện Chiến Thần hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Bởi vì ngài là Long tộc, mà địa vị và thực lực của bản thân ngài còn cao hơn Rồng Nguyền Rủa, cho nên ngài có thể biết được nó đang thi triển bí chú: Chú Ngữ Rồng Xám.]
[Một chú ngữ của rồng đang bao phủ trên người ngài, khi ngài mở miệng nói, chú ngữ của rồng này sẽ bắt đầu có hiệu lực.]
[Chú Ngữ Rồng Xám – Đoạt: Khi ngài và kẻ địch nói chuyện với nhau, chú ngữ sẽ hóa thành thuật pháp cướp đoạt suy nghĩ, xâm nhập vào trong trí óc đối phương, đồng thời thu được suy nghĩ của đối phương.]
Cố Thanh Sơn xem xong thì ngậm miệng, không trả lời.
Đã sớm biết ngươi là đồ thâm hiểm, còn muốn dụ ta nói chuyện?
Rồng xám thấy hắn không phản ứng với mình, tiếp tục nói: “Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
“Có phải ngươi muốn áp giải người này đến thế giới Ác Quỷ hay không?”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Rồng xám còn chưa từ bỏ ý định, nịnh nọt nói: “Vừa rồi có nhiều người vây bắt người này như vậy, duy chỉ có một mình ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi quả nhiên lợi hại.”
Cố Thanh Sơn nhún vai, trên mặt toát lên vẻ xem thường.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Rồng xám trừng mắt nhìn người trước mặt.
Hắn quả thực vô cùng kín kẽ!
Thôi bỏ đi, vừa rồi chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn thăm dò người kia một chút.
Nếu hắn cẩn thận như thế thì không cần tiếp tục thử, bằng không lỡ chọc hắn điên lên, rồi tận thế đến đây hòa giài, vậy chẳng phải là phải đánh một trận?
Rồng xám thu hồi ý nghĩ trong đầu, gật đầu nói: “Ngươi lên trên lưng ta, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Cố Thanh Sơn mang theo Quạ, nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống lưng của con rồng này.
“Xuất phát!” Rồng xám lớn tiếng gầm lên.
Nó giống như một trận cuồng phong, gần như chỉ trong nháy mắt đã vọt ra khỏi chân trời, chẳng biết đi đâu.
Một lát sau, toàn bộ khắp thế giới vang lên tiếng nổ. Mây đen phóng lên cao, sóng biển cao đến vài trăm mét cuốn sạch tất cả mọi thứ xung quanh, cả vùng đất bắt đầu nứt vỡ, nhấn chìm.
Những quái vật tận thế ở lại đó bắt đầu hủy diệt thế giới trước mặt.
...
Rồng xám hăng hái phi hành trong hư không tăm tối.
“Giữ chặt tù binh của ngươi, đừng cho hắn chạy, con đường trước mặt rất nguy hiểm.”
Con rồng cẩn thận dặn dò.
Cố Thanh Sơn ngậm miệng, khẽ gật đầu.
Nếu như nó không phải một con rồng, thật ra Cố Thanh Sơn còn có hứng thú nói chuyện với nó.
“Quạ.” Hắn truyền âm: “Sao anh lại ở đây một mình? Tiểu Điệp và Phi Nguyệt đâu?”
Quạ dùng phương pháp cảm ứng tâm linh nói: “Bọn họ đều đang ở trên tiên thuyền, đang ở bên trong đường hầm hắc ám, không ngừng trốn tránh Reneedol, tiện thể thúc đẩy thế giới sản sinh bên trong đường hầm đó.”
Cố Thanh Sơn đứng trên lưng rồng, phóng thần niệm ra bốn phía.
Mặc dù trải qua vô số năm tháng, nhưng trên vách tường trong đường hầm rộng lớn cổ kính vẫn được khắc đầy những bức bích họa như cũ, cho thấy sự huy hoàng của thời đại vạn thần năm xưa.
Không sai, đây chính là đường hầm bí mật của Vạn Thần điện.
“Vì sao anh lại không ở cùng bọn họ?” Cố Thanh Sơn kỳ lạ hỏi.
Quạ giải thích: “Việc này nói ra rất dài dòng, kỳ thực ngay từ đầu tôi không có ý định tách khỏi mọi người, thế nhưng...”
Anh ta bỗng nhiên giật mình.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn về chỗ sâu trong đường hầm phía trước.
Dường như xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, một mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt.
Con rồng xám kia rõ ràng giảm tốc độ bay, bực bội bất an thấp giọng nói: “Chết tiệt...”
Quạ thoáng cảm nhận, dùng chân dẫm nhẹ lên lưng rồng một cái, nói rằng: “Xem ra phía trước có chút chuyện, ta đoán rất có thể chính là chuyện mà ngươi đang lo lắng.”
Nói xong, sắc mặt anh ta đột nhiên hoảng hốt, lúc sau mới lấy lại tinh thần mà nói: “Ấy? Ta vừa mới nói cái gì?”
Chỉ thấy trong đường hầm phía trước, máu loãng từ vách tường thấm ra ngoài, ngưng tụ thành một bức tường máu, chặn đường của rồng xám.
Rồng xám gầm lên: “Cái miệng quạ đen nhà ngươi!”
Thân hình nó run lên, đi vào một con đường khác trong đường hầm.
Sau lưng nó, máu nhanh chóng ngưng tụ thành hình, hóa thành một con rồng xám.
“Đến đây đi, mạng của ngươi cần phải giao cho Vua Tận Thế!”
Con rồng xám được ngưng tụ từ máu kia gầm một tiếng, gắt gao truy đuổi theo sau.
Quạ thấy thế thì lớn tiếng cười nhạo: “Ha ha ha, tận thế đánh với tận thế, chuyện này quả thực rất buồn cười.”
Rồng xám không nói được một lời, chỉ lo cắm đầu chạy.
Cố Thanh Sơn nhìn con rồng máu kia, tiếp tục hỏi: “Quạ, anh còn chưa nói tại sao lại tách khỏi đám người Tiểu Điệp.”
Quạ truyền âm: “Là như này, chúng ta vốn ở chung một chỗ, nhưng cuối cùng tôi...”
Grào!
Phía trước truyền đến một tiếng rống vô cùng ác liệt, cắt đứt lời Quạ nói.
“Không xong!”
Rồng xám nhanh chóng đổi sang một hướng khác, tiếp tục bay đi.
Quạ cẩn thận lắng nghe tiếng rồng kia, mỉm cười nói: “Anh bạn đáng thương, ngươi không cần trốn nữa rồi, có thể là chúng nó muốn mạng rồng nhà ngươi.”
Vừa mới nói xong câu đó, sắc mặt của hắn bỗng nhiên hoảng hốt, quay đầu hỏi Cố Thanh Sơn: “Ấy? Mới nãy tôi có nói cái gì hay không?”
Cố Thanh Sơn còn chưa lên tiếng, chỗ sâu trong đường hầm đột nhiên truyền đến một tiếng gầm hung ác: “Rồng xám, ngươi không cần trốn nữa, chúng ta muốn mạng rồng nhà ngươi!”
Rồng xám: “...”
Cố Thanh Sơn: “...”
Rồng xám giận dữ hét lên: “Đã sớm nghe nói ngươi là miệng quạ đen, nhưng không ngờ miệng quạ đen của ngươi đã đạt đến trình độ này, thảo nào mấy người áp giải ngươi đều chết hết!”
Thân thể nó run lên, chấn động đến nỗi Quạ và Cố Thanh Sơn rớt xuống dưới, hét lớn: “Ta từ bỏ nhiệm vụ, tình nguyện chịu xử phạt, xin cho ta rời khỏi đây bằng hình thức trở về.”
Một màn sáng hiện lên giữa không trung, hoàn toàn bao phủ thân thể rồng xám.
Trong chớp mắt, nó đã không còn tăm hơi.
Cố Thanh Sơn cứng đờ giữa không trung.
Quạ đứng một bên, cười to: “Con rồng ngu xuẩn, đây là chuyện đã định sẵn trong số mệnh của ngươi, có liên quan gì tới ta, ta chỉ biết một chút thuật Đón May Tránh Rủi mà thôi.”
Anh ta cười xong, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn: “Được rồi, chúng ta vừa nói đến đâu?”
Cố Thanh Sơn nhìn anh ta một cái, hít một hơi thật sâu, nói: “Không cần nói nữa, tôi đã hiểu tình hình của các anh.”
Sắc mặt Quạ hoảng hốt một lúc, nói: “Được, chúng ta có lẽ phải trốn, bởi vì nơi này đã tạo thành thế vây kín...”
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động kịch liệt.
Ngay cả khi chiến đấu với Reneedol trước đây hắn cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Tâm niệm Cố Thanh Sơn như điện xẹt, lập tức quát to: “Quạ! Mặc kệ nó vây kín thế nào, chúng ta nhất định có thể chạy đi, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận