Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2170. Linh hồn nhìn xuống (2)


Đánh dấu
Liêu Tiểu Pháo vỗ bộ ngực sắt thép của mình, nói ra: "Tôi đã có linh hoàn chỉnh, cũng không còn là tôi của quá khứ nữa, không dễ..." "Đừng nói!" Cố Thanh Sơn lập tức ngăn hắn lại. "Sao vậy?" Liêu Tiểu Pháo không rõ ràng cho lắm. "Có một số việc không thể nói lung tung, bằng không, kết quả sẽ không tốt." Cố Thanh Sơn nói. "Được rồi..." Ba người phân rõ phương hướng, sau đó đón gió sớm bay về phía trước. Bởi vì Liêu Tiểu Pháo tìm được bảo vật rút ngắn thời gian, cho nên bây giờ ba người chỉ cần đi thêm nửa ngày thì có thể rời khỏi thế giới này. Mặc dù như thế, bọn họ cũng không có giảm tốc độ. Dù sao thực lực của bọn họ đã đến trình độ này, chỉ giữ vững tốc độ bay bình thường thì đối với bọn họ chẳng phải chuyện gì quá lãng phí thể lực. Nửa ngày trôi qua trong một thoáng. Đến một lúc nào đó, Cố Thanh Sơn và Liêu Tiểu Pháo cùng nhau dừng bước. Ở không xa trước mắt hai người, hư không rút về hai bên, để lộ một thềm đá dài rộng.
"Thoạt nhìn như là một sơn động." Liêu Tiểu Pháo nói. "Ừm, đi xem thử xem." Cố Thanh Sơn nói. Bọn họ cất bước tiến lên, rất nhanh liền đứng ở trên thềm đá. Thế giới hoang dã lập tức biến mất ở sau lưng của ba người. Sau lưng bọn họ, chỉ còn lại có tường đá trụi lủi. "Đây cũng là một hệ thống thế giới quy chúc hoàn toàn mới?" Laura tò mò hỏi. "Chắc vậy." Liêu Tiểu Pháo nói. Cố Thanh Sơn chợt dừng bước. "Thế nào?" Laura quan tâm hỏi. "Chờ một chút, anh có chút chuyện cần phải xử lý." Cố Thanh Sơn cười cười. Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ như đom đóm nhanh chóng nổi lên: [Ngài nhận được sự ưu ái từ Chân Cổ Chi Ma - Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới.] [Đối phương truyền thụ cho ngài một loại lực lượng của linh.] Trước mắt Cố Thanh Sơn lập tức hiện ra hàng tỉ linh hồn oán độc. Tất cả những linh hồn phát sáng này đều quay chung quanh cái phù văn quỷ dị đó, không ngừng xoay quanh, kêu rên, thút thít. Nhưng đến cuối cùng, chúng đều ầm vang tản ra, hóa thành hạt ánh sáng linh hồn vô tận, nhao nhao chui vào trong phù văn quỷ dị đó. Phù văn lóe lên, biến mất ở sâu trong thức hải của Cố Thanh Sơn. Lập tức, từng hàng chữ nhỏ như đom đóm xuất hiện: [Ngài nắm giữ huyền bí đặc thù: Linh Hồn Nhìn Xuống.] [Linh Hồn Nhìn Xuống: Khi cảm xúc của mọi người trước mặt ngài dao động, ngài có thể nhìn thấy bí mật ẩn giấu bên trong linh hồn của đối phương.] [Ngoài ra, ngài đang được Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nhìn chăm chú.] [Ngài cũng không biết nó đang nghĩ như thế nào, nhưng nó thật sự đang chăm chú nhìn ngài, có lẽ nó sẽ giúp đỡ cho ngài trong một số thời điểm, có lẽ nó sẽ yêu cầu ngài giúp nó hoàn thành một số việc ở một thời điểm nào đó, hoặc là khi ngài chết đi, nó sẽ đích thân đến đây mang linh hồn của ngài rời khỏi phàm giới.] Cố Thanh Sơn yên lặng đọc hết, suy nghĩ kỹ một hồi. Bỗng nhiên, Laura lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy, Cố Thanh Sơn. Chúng ta nên đi tiếp hay là nghỉ ngơi ở đây một lát?" Cố Thanh Sơn nhìn cô bé. Hắn bỗng nhiên trông thấy trên đỉnh đầu của cô bé xuất hiện một hàng chữ viết bằng chữ Kinh Cức: "Cố Thanh Sơn bị sao vậy nhỉ, mình cứ cảm thấy anh ấy luôn không chịu đi lên phía trước. Đừng nói là anh ấy coi trọng chị Thải Táng chứ... Không được, mình sẽ không triệu hoán chị Thải Táng nữa, hừ!" Đây, đây là cái gì? Chẳng lẽ đây là suy nghĩ trong lòng Laura? Cái này chính là "bí mật ẩn giấu trong linh hồn"? Vậy mà có thể như thế này? Trong lòng Cố Thanh Sơn không bình tĩnh được nữa, song trên mặt lại hoàn toàn chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt lại nhìn sang Liêu Tiểu Pháo. Muốn xác định tác dụng của năng lực này, vẫn phải thử lại lần nữa... Chỉ thấy vẻ mặt hắn ta ngốc trệ, hình như là đang suy nghĩ cái gì. Nhưng là Cố Thanh Sơn cũng không nhìn thấy cái gì cả.
À, đúng rồi, ban nãy nói là cảm xúc phải dao động mới có thể nhìn thấy... Bộp! ! ! Cố Thanh Sơn vỗ Liêu Tiểu Pháo một cái. "A? Làm sao?" Liêu Tiểu Pháo lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Thanh Sơn. "Anh đang suy nghĩ cái gì đó? Cứ ngẩn người mãi vậy." Cố Thanh Sơn nói. Liêu Tiểu Pháo khẽ giật mình. Một nhóm chữ thông dụng của Nhân tộc từ đỉnh đầu hắn ta nổi lên: "Cũng không biết Lệ tiểu thư có thể thích kiểu đàn ông như mình không, có lẽ mình nên đích thân đi hỏi cô ấy một chút." Cố Thanh Sơn: "..." —— Rất tốt. Hóa ra Chân Cổ Chi Ma lại có được năng lực như vậy. Tâm niệm của bất kỳ người nào cũng không thể gạt được nó. Nếu như dùng loại năng lực này trong chiến đấu, thế thì có khác gì đi nghịch thiên đâu?
...
Trong hang động dưới mặt đất, Cố Thanh Sơn, Laura, Liêu Tiểu Pháo đi dọc theo thềm đá, một đường tiến vào trong lòng đất tĩnh mịch.
Bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, hầu như không nghe được bất kỳ tiếng động gì. Laura ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhịn không được nói nhỏ: "Cố Thanh Sơn, em sợ." Cố Thanh Sơn và Liêu Tiểu Pháo dừng bước. Hai người ngẩng đầu, lần nữa ngắm nghía đỉnh động đá. Ngay khi bắt đầu cuộc hành trình, bọn họ đã phát hiện trên đỉnh động đá có vài pho tượng treo ngược. Những pho tượng này có đủ kiểu dáng của đủ mọi chùng tộc: Hình người, dã thú, tinh linh, tộc nguyên tố, sinh vật hư không... Trên mặt bọn chúng là vẻ kinh hoàng, như đang liều mạng giãy giụa, muốn xông tới chỗ con đường nhỏ dưới chân ba người. Nhưng mà hai chân bọn chúng bị đính vào đỉnh động đá, căn bản là không có cách thoát ly, vẫn luôn duy trì tư thế cố định. Nếu như chỉ nhìn thấy có một lần thì Laura cũng đã không sợ sệt rồi, mấu chốt là ba người đã đi mấy giờ, song bốn phía ngay cả một cái vật sống cũng không có, trên đỉnh đầu vẫn luôn là loại pho tượng này, vả lại càng ngày càng nhiều. Cô bé dần dần cũng có chút không chịu nổi. "Cậu nói xem, trước đó bọn chúng là vật sống, hay chỉ là vật được điêu khắc ra?" Liêu Tiểu Pháo cảm thấy hứng thú, hỏi. Thân là tồn tại đã thức tỉnh giới lực, hắn ta cũng sẽ không bởi vì mấy cái pho tượng quỷ dị này mà cảm thấy sợ hãi. "Bọn chúng cùng làm ra động tác chạy trốn như nhau, nhất định đang cùng biểu đạt một sự kiện." Cố Thanh Sơn nói. Thi thể, linh hồn, người chết, quỷ quái... Những vật này đối với Cố Thanh Sơn mà nói thì quá bình thường, thậm chí bản thân hắn còn đang quản những cái này, cho nên ngay từ đầu cũng không có chút hứng thú. Bây giờ vì Laura cảm thấy sợ hãi, nên hắn mới dự định quan sát kỹ một chút. "Bọn chúng đang biểu đạt cái gì?" Liêu Tiểu Pháo hỏi. "Những pho tượng này có niên đại quá xa xưa rồi, chúng ta suy đoán không ra năm đó xảy ra cái gì." Cố Thanh Sơn đặt Laura ở trên thềm đá, thân hình nhảy lên, lặng yên bay đi lên, lơ lửng ở trước một pho tượng của một người đàn ông nhân loại. Người đàn ông này, bắp thịt trên mặt bởi vì sợ hãi mà cực độ vặn vẹo, miệng mở lớn, tựa hồ muốn phát ra một tiếng kêu khóc cuồng loạn. Hắn ta cùng sử dụng tay chân, liều mạng chạy xuống dưới, không kịp chờ đợi muốn rơi vào trên đường nhỏ thềm đá. Nhưng tất cả của hắn ta đều bị đông cứng lại rồi. Cố Thanh Sơn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào pho tượng của người đàn ông này một cái. Bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một nhóm chữ nhỏ như đom đóm: [Xác rỗng của nhân loại, ba vạn năm trước còn sót lại tại đây.] Hóa ra đúng là thi thể! Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn hai người phía dưới. Liêu Tiểu Pháo khoanh tay, dáng vẻ rất nhàm chán.
Laura vẫn hơi run run, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệch. "Đều là pho tượng mà thôi, thoạt nhìn đúng là sinh động như thật!" Cố Thanh Sơn khen một câu, bay xuống dưới. Hắn lại đặt Laura lên bờ vai lần nữa, cười tiếp tục nói: "Anh thấy được mấy vết tích điêu khắc, kỹ năng gọt đẽo đúng là không tệ, cho nên có thể truyền lại cảm xúc của pho tượng cho em." Laura nghiêm túc nghe xong, vuốt ngực thở ra một hơi dài. "Thật không thể nào hiểu được, ai lại nhàm chán đi khắc loại vật này trong sơn động chứ, nhất định là một kẻ đại biến thái." Cô bé nói lầm bầm. Thân thể của cô bé không run nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận