Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1944. Cuộc Chiến Giữa Thần Linh (1)


Đánh dấu
Trên mặt Reneedol hiện lên vẻ giằng co, thấp giọng nói: “Làm vậy, Mạc có thể sống sót được hay không?”
Mặt người vô diện đáp: “Không, tuyệt đối không thể để người khác chia sẻ loại năng lực này, bằng không ngươi sẽ thất bại trong gang tấc.”
“Thế nhưng trong tiên đoán vận mệnh, hắn sẽ không chết mà sẽ làm cho vạn thần sống lại.” Reneedol nói.
“Atropos, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Ánh sáng đom đóm làm sao có thể tranh hào quang với mặt trăng? Trước loại sức mạnh này, sức mạnh của vạn thần không đáng nhắc tới.”
Nét mặt Reneedol hiện lên vẻ giằng co.
“Tình hình bây giờ đang không ổn, chúng ta ra tay lúc này có phải hơi sớm hay không?” Nàng ta hỏi.
“Cẩn thận một chút cũng được, tạm thời chúng ta không nên bại lộ, chỉ cần triệu hoán tận thế Ma Trùng Hình Nộm là được rồi.”
Mặt người vô diện hắc ám bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng phun ra một làn sương đen dày đặc.
Sương đen mù mịt không ngừng lan tràn, trực tiếp thổi về phía Mạc, giữa đường lại hóa thành mười mấy con côn trùng khắp người đầy móng vuốt sắc nhọn.
“Ta cũng qua đó.” Reneedol quát lên một tiếng.
Nàng ta đưa tay dùng ánh sáng ngôi sao hóa thành một thanh trường đao, bay lên phía trước, chiến đấu với đám ma trùng này.
Gần như tất cả ma trùng đều vây quanh nàng ta mà tấn công, chỉ có một con ma trùng là yên lặng không một tiếng động bay về phía Mạc, nhẹ nhàng đáp xuống vai hắn ta.
Mạc không hề hay biết.
“Tất cả... đều sẽ bị ta điều khiển.”
Con trùng phát ra một câu rất nhỏ. Một giây sau, nó lại hóa thành sương đen, vọt tới thân người Mạc.
Sương đen dần dần tràn vào thân thể Mạc.
Chính vào thời khắc mấu chốt này, trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
“Vạn vật sinh diệt chỉ trong một khoảnh khắc, lấy sức mạnh Đoạn Tội của ta, tất cả những tà ác đang điều khiển ngươi phải bị diệt trừ.”
Một bàn tay nhỏ đặt lên ngực Mạc.
Ầm!
Toàn bộ sương đen bị xua ra ngoài, biến thành con ma trùng kia. Ngay sau đó, một lưỡi hái hừng hực lửa xẹt qua hư không.
Ma trùng hét thảm một tiếng rồi biến mất.
Thân hình của Tiểu Tịch và Xích Hộc hiện ra, ngay sau đó là Cố Thanh Sơn.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm động tĩnh bốn phía, mới liếc mắt đã nhìn thấy Reneedol đang chiến đấu với ma trùng.
Nhưng bấy giờ hắn cùng với Xích Hộc và Tiểu Tịch mới vừa đuổi tới nên không nhìn thấy cảnh tượng kia.
“Reneedol, ta tới giúp ngươi!”
Cố Thanh Sơn ôm tâm tình phức tạp đeo găng tay vào, toàn thân dâng lên ngọn lửa hắc ám.
Dáng người Cố Thanh Sơn hơi chùng xuống, bày ra tư thế, hai tay nhanh như ảo ảnh, liên tục vung quyền vào không trung.
Bên cạnh Reneedol lập tức hiện lên vô số ảo ảnh mà nắm đấm để lại.
Từng đám ma trùng bị đánh cho nát bấy, trên hài cốt còn mang theo ngọn lửa màu đen, rơi xuống dòng sông ngầm.
Reneedol được giải vây thì lập tức mừng rỡ, vung thanh trường đao ngôi sao trong tay, chém chết toàn bộ ma trùng còn sót lại.
“Sao các ngươi lại tới đây?” Nàng hô lên.
“Toàn bộ Vạn Thần điện sắp sụp đổ, bọn ta tìm hai người ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được.” Cố Thanh Sơn cũng lớn tiếng đáp lời.
Lúc này Đại Ca bỗng mở mắt.
“Không được, càng ngày càng nhiều mảnh vỡ Lục Đạo rơi xuống, chắc chỉ một lúc nữa thôi là cả Chúa tể Nguyện lực Vô Tận cũng không thể chịu nổi.” Hắn ta nói.
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ truyền âm: “Trước hết đừng nói chuyện khác, Đại Ca, tôi hỏi anh, anh có cách gì giúp chúng ta rời khỏi thời đại này ngay không?”
Đại Ca nói: “Không được, trừ phi thu được sáu Phong Ấn Chương và cố định lịch sử, bằng không chúng ta không có cách nào trở về tương lai.”
“Điều kiện để thu được Phong Ấn Chương thứ năm là chiến thắng tất cả kẻ địch, tôi đoán trước đây anh cũng không thiết lập Reneedol thành kẻ địch?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca khẽ gật đầu.
“Điều kiện thu được Phong Ấn Chương thứ sáu là gì?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Lịch sử sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì, sẽ duy trì quá trình diễn biến vốn có của nó.” Đại Ca nói xong liền cười khổ một tiếng.
Kết hợp với tình hình trước mắt, chuyện này quá khó khăn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Sinh tử tồn vong chỉ trong nháy mắt, hiện tại không có nhiều thời gian để mà lo lắng, hắn buộc phải hỏi rõ toàn bộ tình hình.
Hắn lại truyền âm lần nữa. “Nếu như chúng ta tập trung đủ sáu Phong Ấn Chương, tôi và anh trở về tương lai, vậy Mạc của hiện tại sẽ như thế nào?”
Đại Ca nói: “Tôi của thời đại này sẽ đột nhiên tỉnh lại, đồng thời không hề hay biết chuyện gì... Giống như vừa mơ một giấc mơ. ‘Tôi’ kia sẽ giành lại quyền khống chế đối với thân thể này.” Đại Ca lại tiếp tục: “Về phần hai chúng ta... Tôi đã không thể trở lại đảo hoang thời gian nữa, nên có lẽ phải nghĩ cách ký kết một vài khế ước với cậu, để linh hồn của tôi tạm thời ký gửi vào một món đồ nào đó trên người cậu và cùng đi với cậu, giống như những thanh kiếm của cậu vậy.”
“Mà muốn giải quyết cục diện trước mắt...” Hắn ta lật lật Sách Vận Mệnh, nói nhanh trước mặt mọi người: “Rod, ta đã lần ra tất cả các loại sức mạnh, phát hiện tất cả các hệ sức mạnh mà ta biết đều không thể giải quyết hoàn cảnh nguy khốn hiện nay. Chỉ có một quyền lúc ngươi đánh nổ bàn tay khổng lồ bằng ngọc trước kia là ẩn chứa một sức mạnh đặc thù nào đó, sức mạnh này có thể đánh bay mảnh vỡ Lục Đạo trên mảnh đất này, khiển chúng nó rơi vào trong dòng chảy hư không hỗn loạn.”
Cố Thanh Sơn khẽ run.
Đại Ca đang nói tới sức mạnh Không Kiếp.
Không sai, sức mạnh này thậm chí còn có thể đánh nát cả Lục Đạo Luân Hồi, đương nhiên là có thể làm được điều này. Thế nhưng, hiểu biết của mình đối với loại sức mạnh này quá nông cạn, hơn nữa thực lực của mình cũng không đủ để điều động quá nhiều lực lượng này.
Cố Thanh Sơn giải thích: “Thế nhưng... Thực lực của ta có hạn, sợ rằng không đối phó được quá nhiều mảnh vỡ.”
Đại Ca ấn một cái vào Sách Vận Mệnh.
Sách Vận Mệnh nhanh chóng lật giở, cuối cùng đứng yên tại một trang. Trên đó vẽ một bộ xương nhợt nhạt, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng sợ hãi, đến nỗi suýt chút nữa ngã khụy xuống.
Đại Ca nhìn chăm chú vào bộ xương này, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn ta, truyền âm nói: “Hiện tại không được, chúng ta không thể toàn lực ra tay.”
“Vì sao?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn kể ra hết mọi chuyện mà mình biết được.
Đại Ca rơi vào trầm tư.
Trên người Reneedol có tận thế?
Không chỉ vậy, ngay cả khi đã giải quyết xong vấn đề rác Lục Đạo thì vẫn còn có Chúa tể Nguyện lực Vô Tận ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.
“Chúng ta phân công ra đi.” Đại Ca quả quyết nói.
“Phân công thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi phải chuẩn bị trước một chút để thu hoạch một loại sức mạnh nào đó, sau đó đi đối phó với mảnh vỡ Lục Đạo.” Đại Ca nói.
“Vậy còn tôi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cậu lo liệu tất cả những việc khác.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Phân công như vậy nghe công bằng quá ha?”
Tất cả những chuyện khác, tức là bao gồm sáu Phong Ấn Chương, Chúa tể Nguyện lực Vô Tận và Vạn Thần mà nó khống chế, thêm cả tận thế trên người Reneedol.
Thậm chí, ngay cả mảnh vỡ Lục Đạo, Đại Ca chẳng qua cũng chỉ dẫn dắt sức mạnh nào đó đến thôi, còn cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh Không Kiếp của Cố Thanh Sơn là chủ yếu.
Sắc mặt Đại Ca vẫn như thường, nói: “Yên tâm, tuyệt đối công bằng, trong lúc tiến hành tôi cũng sẽ ra tay.”
“Vậy được.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người nhanh chóng trao đổi xong xuôi, chợt thấy một vị thần linh từ phía trước bay tới. Sau gáy tên đó bị cắm một câu xúc tu màu đen, ánh mắt đờ đẫn nhìn mọi người, lên tiếng nói: “Giữ lại... Chúa tể Ánh Sáng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận