Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1703. Tà Dị? Hay Là...


Đánh dấu
Mọi người liên tục gật đầu, thế nhưng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Chuyện này là chuyện mà mọi người đều biết, tại sao hiện tại Giáo hoàng lại muốn nói lại chứ?
Giáo hoàng thở dài, nói: "Vừa rồi ta đi tới xem xét chuông Vận Mệnh Trừng Trị, lại phát hiện phía trên đó có một dòng thần văn hoàn toàn mới."
"Cái gì?" Đám người kinh ngạc hét lên.
Thật sự không nghĩ tới, vào vô số năm trước, Vạn Thần Nữ Đế vẫn còn ẩn đi một dòng thần văn nữa.
Tới cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Mọi người càng cảm thấy lo sợ hơn.
Giáo hoàng thấy vậy thì biết, chuyện này phải nói ra mới làm yên lòng mọi người được.
"Các ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ nói dòng thần văn đó một lần thôi."
Rồi ông trở nên rất nghiêm túc, bắt đầu nói:
"Trong lễ trưởng thành, phàm nhân tìm kiếm thần linh để mình có thể hầu hạ, mà ma quỷ cũng ẩn núp ở trong đó. Ánh mắt của nó nhắm tới Chủ nhân của Thần Nắng Mai và Vạn Thần Nữ Đế, cuối cùng quyết định trốn dưới sự che chở của Nữ Đế."
"Ma quỷ sẽ không thành công, nó sẽ không được Nữ Đế che chở, ngược lại sẽ kích hoạt một tiên đoán bên trên chuông Vận Mệnh Trừng Trị, làm cho mọi người có thể đề phòng."
"Đi đi, những người hầu của ta, các ngươi phải tìm tới tên ma quỷ kia, dùng ngọn lửa thần thánh vĩnh hằng để thanh tẩy hắn."
Sau khi Giáo hoàng nói xong thì thở phào, rồi nói tiếp: "Nhanh chóng tập hợp mọi người, đi tới hai đế quốc lớn, chín công quốc, hơn trăm lãnh địa, gần ngàn thị trấn... Dù ma quỷ ẩn núp ở đâu đi nữa thì các ngươi cũng phải tìm nó ra, sau đó thanh tẩy nó."
"Đây chính là lời dặn của Nữ Đế!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, nói: "Cẩn tuân thần dụ!"
Giờ phút này, giáo hội khổng lồ vận chuyển nhanh chóng, thật giống như là một cự thú chiến tranh đã thức tỉnh vậy.
Lực lượng kinh khủng của nó như từng cái xúc tu, vươn tới mọi nơi trong thế giới Thánh Linh.
...
Ở một nơi khác.
Tại đầu bên kia của con đường.
Một nơi rất nhỏ bé nằm trên bản đồ thế giới.
Trấn Ramon.
Trong căn nhà lớn nhất thị trấn.
"Vạn Thần Nữ Đế sao? Thần linh mà ngài muốn tín ngưỡng và hầu hạ, chính là Vạn Thần Nữ Đế sao?" Đặc sứ của Tử tước hỏi lại.
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn còn mang thêm một tia ghét bỏ.
Thật sự là nhà quê mà, lại còn nói tín ngưỡng mà mình muốn chính là "Vạn Thần Nữ Đế Reneedol" nữa chứ.
Là một phàm nhân, làm sao có thể ở trong trường hợp không trang trọng như này, nói ra tên thật của thần linh cơ chứ?
Thôi được rồi, thằng nhóc này cũng coi như may mắn. Vạn Thần Nữ Đế chính là vua của chúng thần, dựa theo ghi chép về các thần linh thì sau khi thành lập giáo hội, Nữ Đế đã rời khỏi đây, đi tới hư không vô tận làm chuyện khác rồi.
Thần văn và lực lượng mà Nữ Đế để lại mặc dù rất mạnh, thế nhưng nó đều là cho phàm nhân sử dụng.
Nữ Đế đã không ở thế giới này, cho nên lời mà thằng nhóc này vừa nói, chắc sẽ không bị Nữ Đế nghe thấy.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Đặc sứ của Tử tước nói: "Thôi được, ta sẽ làm một nghi thức tín ngưỡng cho ngài, thế nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngài, về sau ngài chỉ có thể gọi danh hiệu của thần linh chứ không được gọi thẳng tên thật của thần linh... Chỉ có thần linh mới có thể gọi thần linh bằng tên thật, nếu phàm nhân dám gọi như vậy thì có thể làm thần linh tức giận."
Cố Thanh Sơn lúc này mới hiểu được, rồi vội vàng nhận sai: "Cảm ơn đặc sứ đại nhân đã nhắc nhở."
Đặc sứ gật đầu.
Mặc dù vẫn là tên nhà quê, thế nhưng khá thông minh.
Như vậy cũng tốt.
Đặc sứ mở miệng túi ra, cẩn thận lấy một quyển sách được đúc từ kim loại ra.
Cố Thanh Sơn nhìn quyển sách đó, lại nhìn về phía quyển sách trên tay mình.
Trừ chất liệu ra, hai quyển sách hoàn toàn giống nhau.
Đặc sứ nói: "Đây chính là bản thật của quyển sách, được ý chí tiếp dẫn của chúng thần bám vào... ngoài những giáo hội kia ra, toàn bộ quận thành này cũng chỉ có Tử tước đại nhân có một quyển mà thôi."
Cố Thanh Sơn khen: "Tử tước đại nhân thật sự là không tầm thường."
Đặc sứ mỉm cười, rồi nói: "Nào, đưa tay đặt lên trên quyển sách, đọc lên danh hiệu của thần linh mà ngài muốn tín ngưỡng, cầu nguyện một cách thành kính rồi ngài sẽ trở thành tín đồ của thần linh."
Cố Thanh Sơn vươn tay ra đặt lên trên quyển sách, rồi dựa trên cảnh tượng tương tự trong trí nhớ, thì thầm: "Vạn Thần Nữ Đế trên cao, ta, một sinh linh nhỏ bé và tầm thường trong phàm trần, khát vọng trở thành người hầu hạ của ngài."
Yên tĩnh khoảng một giây...
Một luồng sáng từ trong sách bắn ra, đánh bay bàn tay của Cố Thanh Sơn ra bên ngoài.
Mà cơ thể của Cố Thanh Sơn cũng bị ảnh hưởng, bị đánh lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt đặc sứ thay đổi, hét lên:
"Người đâu! Nhanh tới đây!"
Ngay sau đó, tám tên kỵ sĩ có áo giáp xuất hiện trong phòng.
Trên người bọn họ xuất hiện sát khí đậm đặc, liên tục rút binh khí ra, vây quanh Cố Thanh Sơn.
Quạ đang định rút kiếm ra, lại bị Cố Thanh Sơn ngăn cản.
Cố Thanh Sơn nhìn những kỵ sĩ xung quanh rồi bình tĩnh nói: "Đặc sứ đại nhân, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Khuôn mặt của đặc sứ rất lạnh lùng, nói: "Thần linh sẽ không từ chối tín ngưỡng từ phàm nhân, trừ khi là những tà dị có ý đồ lừa dối thần linh, thần linh mới có thể đuổi đi."
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Hắn nhìn tới số lượng hồn lực đang liên tục giảm đi của mình mà cười nói: "Có phải là nhầm lẫn chỗ nào hay không?"
Chúng thần đã chết, hóa thành pháp tắc thế giới cả rồi.
Bọn họ rất thích hồn lực của mình cống hiến, cũng hi vọng mình giúp đỡ bọn họ, thậm chí đưa cho mình một hình xăm hình kiếm làm chứng nhận của thế giới nữa.
Tại sao bọn họ lại xác định mình là tà dị? Rõ ràng là hoan nghênh mình cơ mà!
Thật sự là kỳ lạ.
Có lẽ vấn đề xuất hiện ở trên người Vạn Thần Nữ Đế.
Mình và Đại Ca có liên quan với nhau, có lẽ điều này bị ý chí của Reneedol phát hiện, nên mới từ chối tín ngưỡng của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn vỗ vỗ tay của Quạ, nói nhỏ:
"Tiền."
Quạ cầm túi tiền của mình ra, đặt vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm túi tiền vứt cho đặc sứ, nói với vẻ thoải mái: "Đặc sứ đại nhân, có lẽ như lời của ngài vừa nói, chắc là do ta vừa gọi thẳng tên thật của thần linh, cho nên Nữ Đế mới tức giận. Ta muốn thử với một thần linh khác, thuận tiện chứng minh sự trong sạch của mình."
Đặc sứ nhận lấy túi tiền, bóp nhẹ nó thì cũng biết ở bên trong có bao nhiêu rồi.
Cũng được, chuyện này nếu đã liên quan tới tà dị, mình không thể làm qua loa được.
Hắn ta nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, rồi lấy một hòn đá trắng tinh từ trong túi ra.
"Ta là thủ lĩnh của mục sư đoàn trong phủ tử tước, cho nên ta có tư cách kiểm tra ngươi có phải là tà dị hay không."
Đặc sứ vừa nói vừa vứt tảng đá trên tay cho Cố Thanh Sơn.
"Đây chính là đá kiểm tra của chúng thần, chuyên dùng để kiểm tra thuộc tính của chúng sinh. Nếu như ngươi là tà dị, nó sẽ đưa ra lời nhắc nhở chính xác, còn nếu như ngươi vô tội, nó sẽ hiện ra tín ngưỡng gần với thuộc tính của ngươi nhất."
"Rod, đây chính là cơ hội chứng minh sự trong sạch cuối cùng của ngươi. Hãy nắm chặt lấy nó."
Cố Thanh Sơn cũng không nói thêm cái gì nữa, mà nắm chặt lấy tảng đá màu trắng kia.
Ngay sau đó...
Trong hư không xuất hiện vô số tiếng hát của trẻ con, chúng đang hát thánh ca một cách thành kính.
Một tiếng nổ to rõ bỗng xuất hiện...
Trên người Cố Thanh Sơn xuất hiện một luồng ánh sáng thần thánh thật lớn, tựa như một thác nước chảy ngược, xuyên qua nóc nhà rồi xông thẳng lên trời.
Cố Thanh Sơn được ánh sáng thần thánh bao phủ, nhìn thật giống như là thần linh trong truyền thuyết vậy.
"Thả tảng đá kia ra!"
Đặc sứ hét lớn.
Cố Thanh Sơn cũng theo đó mà buông tảng đá kia ra.
Ngay sau đó, tất cả tiếng hát lẫn ánh sáng thần thánh đều biến mất hoàn toàn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh như trước.
"Ta là tà dị sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ở chung quanh hắn, tám vị kỵ sĩ đang vây quanh hắn thì đều thu vũ khí lại, cùng nhau thi lễ với hắn.
"Không! Ngài không phải là tà dị!"
Đặc sứ nói với vẻ kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận