Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2254. Đi theo ta (1)


Đánh dấu

“Không có chuyện gì, coi như không nói gì là được.”
Trương Anh Hào mang theo mặt nạ da người mới chế tạo xong ra, cải trang thành đại hán kia.
Hắn lại liếc mắt nhìn Hắc Miêu.
Hắc Miêu hiểu ý, lặng yên lẻn vào bụi cỏ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Lúc này, Cố Thanh Sơn phải tranh thủ thời gian kéo xác chết con cọp vào bụi cỏ, sau đó đem thanh dao găm nhọn có cán dài trên người thi thể vứt cho Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào cầm lấy dao găm, thuần thục xoay vài dòng, giắt nó ở bên hông mình.
“Dao găm không tồi --- Ngươi vào trước đi, ta sẽ tùy thời cơ mà trà trộn vào, tiếp ứng ngươi trong bóng tối.” Hắn nói.
“Được, bất kì lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Chắc chắn có thể đánh thắng?” Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lại nói: “Bất kì lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.”

Mấy phút sau.
Cố Thanh Sơn nghênh ngang tiêu sái bước ra khỏi bụi cỏ.
Hắn vừa mới xuất hiện thì lập tức đã bị một con sói lang phát hiện.
“Tên nhà ngươi là ai?”
Sói lang cảnh giác theo dõi hắn, miệng nói tiếng người.
Cố Thanh Sơn hành lễ nói:
“Sói lang đại ca, ta là người thánh tuyển ở Vạn Thú thâm quật, đến từ Sơn Hải lưu phái, người người gọi ta là Lý Tam Lang.”
Trên vách núi vốn trống trải, tiếng nói của hắn lại rất lớn nên nhanh chóng truyền đi rất xa.
Lý Tam Lang là tên giả mà hắn dùng khi còn ở trong Vạn Thú thâm quật.
Ngày xưa lúc được Họa Cốt U Nữ Lý Thu Vũ nhận làm đệ đê, người người đều gọi hắn một tiếng Lý Tam Lang.
Tên gọi Lý Tam Lang này vang ra, nếu người có hiểu biết nghe xong nhất định sẽ tiếp ứng ở phía trước.
Đợi chưa tới hai tức.
Từ nơi rất xa, hắn nghe được một âm thanh quen thuộc: “Là người của chúng ta, để hắn vào.”
Sói lang thận trọng liếc hắn một cái, không tình nguyện nhường đường.
Cố Thanh Sơn đi thẳng một đường, đi tới trung tâm vách núi.
Hắn dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy đoàn người chia thành hai nhóm, trong đó một nhóm khoảng chừng mười bảy mười tám người, ba tên đại hán và một ông lão gặp được ở phần còn lại của đường Thú Vương cũng ở đó.
Một đường khác nằm ở phía xa xa chỉ có ba người.
Trong đó có một nam tử đeo thanh trường đao trên lưng, biểu hiện cảnh giác.
Một nam tử khác cầm trường kiếm, trên người dừa như có thương tích, ngồi dưới đất nhất thời vẫn chưa đứng lên.
Đứa giữa hai người là một cô gái mặc bộ trang phụ màu đỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp/
Đó chính là tông chủ Sơn Hải lưu phái, Sơn Hải Tê Hà.
Người đang đeo đao trên lưng chính là vạn thánh đao tôn Lý Xuân Đao, người cầm trường kiếm trong tây chính là trích kiếm tiên Vương Tiến.
Ba người này thấy hắn thì đều có hơi kích động.
Cố Thanh Sơn gật đầu với bọn họ, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Sơn Hải Tê Hà nói.
“Thu Xũ thường xuyên nhắc tới ngươi, không biết bây giờ ngươi ra sao.” Lý Xuân Đao nói.
“Mọi chuyện đều tốt, Vương Tiến huynh, bây giờ tất cả mọi người đều mất thực lực, chẳng biết vì sao ngươi và Xuân Đao có thể cầm binh khí trong tay?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Vương Tiến thuận tiện nói: “Binh khí của chúng ta đương nhiên bị Lục Đạo Luân Hồi phong ấn, ta và Xuân Đạo huynh chế tạo lại Liễu Phàm binh khí, dùng tạm thời một chút.”
Cố Thanh Sơn bùng tỉnh.
Đáng tiếc, ngay cả cơ hội cầm kiếm hắn cũng không có, nếu không sẽ lập tức thức tỉnh thấy cả thực lực, bị Lục Đạo Luân Hồi phát hiện rồi đá ra ngoài.
“Vì sao ngươi lại bị thương?” Hắn hỏi.
“Lúc nãy tỷ thí với một vị bằng hữu đối diện không cẩn thận bị thương.” Vương Tiến nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng liếc nhìn.
Thương thể rất nặng, nhưng hình như đã được chữa trị nên đã chuyển biến tốt hơn.
Đối diện có mười mấy người.
Bên này chỉ có ba người.
Thực lực chênh lệch quá lớn, e rằng căn bản không phải đối thủ, nhưng nhất thời chưa ra đòn sát thủ, hẳn là còn mưu đồ gì khác.
Nếu như vậy, muốn cứu bọn họ cũng rất vướng tay chân.
Sơn Hải Tê Hà nói: “Ta đã chữa trị cho hắn, nhưng bây giờ thực lực ta cũng bị phong ấn, vì lẽ đó vết thương của hắn phải cần mấy ngày nữa mới hồi phục hoàn toàn được.”
Cố Thanh Sơn mở cái túi bên người ra, đưa một bình uống chức năng sang.
“Đây là?” Vương Tiên hỏi.
“Đồ uống chữa trị tốt nhất, do một người bạn của ta tỉ mỉ chế tạo.” Cố Thanh Sơn đáp.
Vương Tiến lập tức uống nó vào.
Hắn chậm rãi đứng lên từ mặt đất, ngạc nhiên nói: “Giống như ta đã khỏi toàn bộ rồi.”
Nhìn thấy cảnh này khiến mí mắt của mọi người đều giật một cái.
Sức mạnh trị liệu như thế, với tình hình mọi người đều bị phong ấn thực lực thì quả là thần kỳ.
Cố Thanh Sơn cười cười nhưng không để ý lắm.
--- Ngay cả Mạc cũng coi trọng đồ uống này, có thể thấy được phần nào chức năng chữa trị của nó.
“Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bên trên hình như có đưa ra một số nhiệm vụ để chúng ta thực hiện.”
“Bên trên? Bên trên là ai?” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
“Thú Vương nói năm đó lúc lục đạo bị phá hủy, đám Thú Vương đầu tiên chúng nó bất đắc dĩ rơi vào trạng thái ngủ say, bây giờ đã tỉnh lại, chúng sẽ dẫn dắt chúng ta tham gia vào lục đạo tranh hùng.” Lý Xuân Đao nói.
“Có ích lợi gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hoàn thành tất cả nhiệm vụ chỉ định thì chúng nó có thể hướng dẫn giúp chúng ta giác ngộ lục đạo thần kỹ --- chuyện này vốn là bí mật nhưng kẻ có thể tiến vào nơi Ngũ Hành chiến tranh thì đa phần đều biết, nói ra cũng không sao.” Sơn Hải Tê Hà nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Thì ra là vậy, chúng ta đi.”
Đi?
Mọi người đều sững sờ.
“Đi đến đâu?” Sơn Hải Tê Hà hỏi.
“Ta cảm thấy chúng ta không cần người khác hướng dẫn vãn có thể giác ngộ lục đọa thần kỹ --- vì lẽ đó không cần phải thực hiện nhiệm vụ mà chúng nó chỉ định ---- bây giờ đi theo ta.” Cố Thanh Sơn đáp.
Mấy người liếc nhau một cái.
Những Thú Vương đối diện họ đã ồ lên một tiếng.
“Ngươi nói thật lòng?” Sơn Hải Tê Hà hỏi.
“Đúng, các ngươi đi theo ta, phía bên ta còn rất nhiều chỗ cần các ngươi hỗ trợ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Nói xong, hắn lập tức quay người đi xuống chân núi.
“Vậy cũng tốt.” Sơn Hải Tê Hà bất đắc dĩ nói.
Nàng lập tức đi theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận