Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1710. Mẹ...


Đánh dấu
“Ngươi có thể dự đoán những sự việc xảy ra trong những năm tháng dài đằng đẵng... Những chuyện này đều là việc xảy ra từ lâu, chỉ cần ngươi không thay đổi, chúng nó cũng sẽ không thay đổi, cái này đáng tin hơn là nhìn trước tương lai.”
“Năng lực này sẽ trợ giúp ngươi chiến thắng tất cả mọi trở ngại, cho ngươi trải qua vô số thời gian vui vẻ, hưởng thụ tất cả mọi thứ tốt đẹp, bước lên đến đỉnh cao của cuộc sống, trở thành đại nhân vật chân chính trong dòng chảy hư không hỗn loạn... Hoặc nếu ngươi không muốn sống như vậy thì cũng có thể làm người ở ẩn, hết lòng với cuộc sống của chính mình.”
Hình bóng hư ảo nói xong, trở tay chỉ vào đoản kiếm màu vàng.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn cũng theo đó nhìn chăm chú vào đoản kiếm màu vàng.
Hình bóng hư ảo tiếp tục nói:
“Kim chỉ nam thì khác, nếu như ngươi muốn biết mình là ai, ngươi sẽ dấn thân vào một con đường vô cùng dài và gian nan... Ngươi cần dốc hết toàn lực chiến đấu, như vậy mới có thể sống tiếp. Hằng ngày khi vừa mở mắt, ngươi nhất định phải nỗ lực vô số để tiến về phía trước, phải tiêu hao toàn bộ trí tuệ, hơn nữa còn thường xuyên vấp ngã, có đôi khi còn phải từ bỏ vài thứ quý giá. Kẻ địch của ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó đối phó, ngươi sẽ thương tích đầy mình, nếu không cẩn thận sẽ chết trên đường.”
“Có lẽ sẽ có một ngày ngươi sẽ thành công, đi đến tận cùng.”
“Nhưng cho dù như vậy, ngươi cũng chỉ biết được một việc.”
“Đó chính là, ngươi là ai.”
Hình bóng hư ảo thả tay xuống, thản nhiên nói: “Ta đã nói rõ ràng chỗ lợi và chỗ hại của hai lựa chọn, thời gian còn lại không nhiều lắm, bây giờ, hãy đưa ra lựa chọn cuối cùng đi.”
Cố Thanh Sơn giơ tay lên, chỉ vào đoản kiếm màu vàng.
“Vì sao?” Hình bóng hư ảo hỏi.
“Ta không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy cuộc sống có rất nhiều gông xiềng, chẳng hạn như hạnh phúc, chẳng hạn như bình an.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hạnh phúc? Bình an? Ngươi cảm thấy chúng là gông xiềng?” Hình bóng hư ảo lặp lại.
“Đúng vậy, sinh sống trên thế giới này là một việc rất chân thực. Ngươi sẽ thường xuyên chịu đựng rất nhiều đau đớn, rất nhiều bất lực. Đặc biệt là trong thời đại tận thế giáng lâm này, mọi người đã chịu đủ mọi gian khổ và dằn vặt, rất nhiều người đều khát vọng bình an và hạnh phúc.”
Nói đến đây, Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua mình thuở nhỏ bên ấy.
Bóng dáng cô độc đứng trước cửa sổ, tưởng miệm cha mẹ đã mất, cảm thấy tương lai của mình vô cùng mờ mịt.
Hình bóng hư ảo nhìn hắn, đợi hắn nói câu kế tiếp.
Cố Thanh Sơn thở dài, tiếp tục nói: “Ta cũng hưởng thụ hạnh phúc và bình an, nhưng đau khổ mới là một thanh kiếm chân chính. Nó không ngừng nhắc nhở ta rằng, ta không thể sống mơ màng không có mục đích, không thể nằm yên trong ổ hưởng phúc, không thể ỷ vào việc có chút năng lực đặc thù mà đứng yên một chỗ.”
Âm thanh của hắn kiên quyết hơn: “Người ta không thể cứ mãi đắm chìm trong hạnh phúc, mà phải giữ lấy sự phẫn nộ của mình, đứng lên và chạy, đi chiến đấu, dùng sức mạnh và lòng tin để bảo vệ những thứ quý giá. Vì thế mình càng phải trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối không thể giậm chân tại chỗ. Cho dù có phải vì điều này mà khiến ca người đẫm máu, thậm chí là đánh đổi bằng cả tính mạng, cũng nhất định phải thẳng tiến không lui. Như vậy mới khiến ta có cảm giác rằng ta thực sự đang sống.”
Hình bóng hư ảo trầm tư một hồi.
“Có đôi khi sống một đời an ổn cũng không phải là tội lỗi gì.” Hình bóng hư ảo nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên không phải tội lỗi, ta cũng tán thành việc kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi... Thật ra ta cũng rất thích nấu nướng.” Cố Thanh Sơn nói: “Nhưng quan trọng là... lòng của ngươi phải biết mình không chỉ dừng lại ở đó, ngươi còn có việc thực sự muốn làm. Việc đó chính là ý nghĩa cuộc sống của ngươi, ngươi phải vì nó mà chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa.
Bên trong gian phòng lại có một tiếng thở dài vang lên.
Hình bóng hư ảo lắc đầu, không do dự nữa, đưa tay đặt lên biểu tượng đoản kiếm màu vàng.
“Không thể lựa chọn lại, ngươi chắc chắn chọn ‘Kim chỉ nam’ chứ?” Hình bóng hư ảo nói.
“Ta chắc chắn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình bóng hư ảo chạm nhẹ một cái lên biểu tượng trường kiếm màu vàng.
Vầng sáng vàng sáng chói bao phủ cả gian phòng.
Trên Giao diện Chiến Thần, một biểu tượng hoàn toàn mới xuất hiện!
Dòng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Công năng “Kim chỉ nam” hoàn toàn mới đang được tạo ra, xin đợi mười giây.]
[Mười.]
[Chín.]
[Tám.]
...
Tranh thủ thời gian này, hình bóng hư ảo đi tới bên cạnh Cố Thanh Sơn, yên lặng quan sát hắn.
Hình bóng kia đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Cố Thanh Sơn.
Giọng nói mơ hồ không rõ dần dần trở nên chân thực...
“Con trai, vốn muốn để lại cho con một cuộc sống an ổn, nhưng con đã trở thành một người đàn ông chân chính. Ta tôn trọng quyết định của con.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, cúi đầu nhìn hình bóng hư ảo.
Khuôn mặt thân thiết chỉ tồn tại sâu trong kí ức dần dàn trở nên rõ ràng.
“Tình hình lúc đó quá nguy hiểm, không thể đưa con đi. Con còn quá nhỏ, không sống nổi...”
Nước mắt lã chã.
Trong đôi mắt của nàng tràn đầy nhớ nhung và không đành lòng.
Ánh sáng màu vàng dâng lên không ngớt, bao phủ mọi thứ xung quanh.
Thân hình nàng ta dần dần biến mất.
Âm thanh của Giao diện Chiến Thần vang lên:
[Đã kích hoạt “Kim chỉ nam”.]
[Từ giờ trở đi, ngài có thể tìm hiểu hết thảy chân tướng.]
Giao diện nói xong, khôi phục vẻ yên lặng.
Trong vầng sáng vô cùng rực rỡ, Cố Thanh Sơn ngơ ngác đứng trong căn phòng chật hẹp, không hề nhúc nhích.
Sau lưng hắn, hắn tuổi nhỏ nhìn thành phố hiện đại ngoài cửa sổ, cũng trầm tư không nói.
Qua thật lâu, mới có một giọng nói mê man vang lên khe khẽ:
“Mẹ...”
Một thanh trường kiếm sắc bén rơi xuống, nhẹ nhàng dựng đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn, dùng chuôi kiếm chạm một cái vào bờ vai của hắn, giống như đang an ủi hắn.
“Công tử, ban nãy chỉ là một thuật pháp, ta thấy ngài vẫn chưa ra hiệu nên không nghĩ đến chuyện ra tay.” Sơn Nữ nói.
“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn không ngẩng đầu.
Sơn Nữ do dự một chút, lại nói: “Thuật pháp này được lưu lại từ nhiều năm trước, bây giờ sắp tiêu tan.”
“Ta biết.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Giọng nói của Lạc Băng Ly đột nhiên vang lên: “Rất có thể cha mẹ ngươi còn sống, đây là chuyện đáng mừng.”
Âm thanh ù ù của Địa kiếm cũng vang lên: “Đúng vậy, lão Cố, nếu ngươi thật sự không vui, tối nay ta sẽ phái hai cô gái đến uống rượu với ngươi.”
Triều Âm kiếm phối hợp ù một tiếng.
Thiên kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm lại vỗ mạnh vào Địa kiếm, đánh cho nó phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh.
Triều Âm kiếm vội vàng ẩn nấp vào trong hư không.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, đi tới bên cửa sổ, cùng mình thời còn nhỏ đứng chung một chỗ, ngắm bầu trời mênh mông ngoài kia.
Bốn thanh kiếm đều thu lại âm thanh, lặng lẽ đứng sau lưng hắn.
Giọng Sơn Nữ mềm xuống, dịu dàng nói: “Công tử, phấn chấn một chút, thuật pháp sắp sửa bị giải trừ, chúng ta sẽ lập tức trở về thế giới cùn với những sinh linh kia.”
“Yên tâm, ta không sao. Giống như Lạc Băng Ly nói, ta đang bận tâm đến bọn họ, cũng không biết bọn họ còn sống hay không.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói tiếp: “Nếu như còn sống thì tốt rồi.”
Hắn nhìn vào mình thuở còn nhỏ, lẩm bẩm:
“Đặc biệt cho ta Sao Băng Quy Vị, chỉ sợ là muốn cho ta một cuộc sống an ổn, nhưng rồi lại sợ ta là một người không an phận, có lẽ bởi vì tìm kiếm bọn họ là một chuyện nguy hiểm. Thế nhưng phần nào trong họ vẫn muốn ta làm vậy, cho nên mới có thêm một ‘kim chỉ nam’ để cho ta lựa chọn.”
“Khi còn bé ngươi không hề phát hiện cha mẹ ngươi có chỗ nào khác với người thường sao?” Lạc Băng Ly cẩn thận hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm tư, nói:
“Bây giờ nhớ lại, quả thật có nhiều điểm đáng ngờ...”
“Lúc ta còn rất nhỏ, cha mẹ chưa bao giờ quét tước vệ sinh, nhưng trong nhà luôn luôn sạch sẽ.”
“Nhà chúng ta mở quán ăn trong khu lao động nghèo, cơ bản không có lợi nhuận gì. Người già không nơi nương tựa đến ăn, cha mẹ ta cũng không lấy tiền, vậy mà quán ăn cũng không phá sản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận