Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2236. Tận Thế Sợ Hãi (1)


Đánh dấu

Một cái mặt nạ thô kệch đã được làm ra. Trên bầu trời, bỗng nhiên vang lên một tiếng nói ầm ầm: "Ngươi làm cái gì vậy?" Con quái vật năm đầu kia xuất hiện, tò mò hỏi. Cố Thanh Sơn vừa trở về nó đã phát hiện, nó vẫn luôn trốn trong tầng mây nhìn trộm. Đáng tiếc. Mỗi khi trong lòng nó xuất hiện một tia sát ý, trên người Cố Thanh Sơn lập tức tỏa ra một tia chớp giật, làm ra vẻ muốn đi ngay. Điều này khiến con quái vật năm đầu không thể không tạm thời bỏ đi suy nghĩ. —— Thằng nhãi này quá nhạy bén, chỉ sợ nó vừa ra tay thì hắn đã chạy mất tăm, mà nó thì căn bản đuổi không kịp. —— Thế nhưng hắn đang làm cái gì vậy?
Cố Thanh Sơn lấy ra một sợi dây thừng từ trên người, đeo cái mặt nạ kia lên, buộc ở trên đầu. "Thấy được không?" Hắn hỏi con quái vật năm đầu kia. "... Xấu chết." Quái vật năm đầu không biết nói cái gì cho phải, chỉ lạnh giọng đáp. "Ngươi không hiểu, đây là mũ giáp cơ giáp năm đó của ta, mang chút phong cách hậu Gothic, nhưng bây giờ ta sớm đã không cần cơ giáp, tạo hình vẫn còn nhớ kỹ, ngươi nhìn xem đường cong này lạnh lùng biết chừng nào." Cố Thanh Sơn giải thích nói. Quái vật năm đầu nhìn chằm chằm hắn vào. Ai quan tâm ngươi cong hay không cong chứ, ta đang tìm sơ hở của ngươi, chết tiệt! "Ngươi đeo mặt nạ lên, là đang sợ cái gì?" Quái vật năm đầu hỏi. "Đúng, ta muốn làm chút chuyện khá mất mặt, lại không muốn người ta biết là ta làm —— " "Cho nên ngươi mang mặt nạ?" Quái vật năm đầu cảm thấy hứng thú mà hỏi. Cố Thanh Sơn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Hiện tại ta không có thực lực, muốn làm được chút chuyện thì thực sự quá khó khăn, đành phải mặc kệ phong độ và thanh danh trước, chờ thành công đi rồi lại nói sau." "Cho nên ta phải mang mặt nạ vào, che giấu trước."
Tia chớp lao đi quá nhanh. Nó như một đường cong mơ hồ, phác hoạ ra một luồng hoa văn ánh điện màu xanh trên mặt đất. Đột nhiên. Một tiếng nói to rõ long trời lở đất vang lên: "Đầu hàng! Ta đầu hàng!" Tiếng gào này vừa vang lên thì tia chớp kia rốt cuộc cũng biến mất. Cố Thanh Sơn thuận theo quán tính chạy chậm hai bước về phía trước, chậm rãi đứng lại trong đống tuyết. Hắn mang theo tấm mặt nạ kia —— Trên mặt nạ là một gương mặt cứng đờ. "Thật sự đầu hàng?" Tiếng nói của hắn truyền đến từ sau mặt nạ. "Hô. . . Hô. . . Đúng vậy, đầu hàng." Con quái xà kia thở hào hển nói. Trên người nó hiện đầy các vằn vết thương nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó, nhìn qua hết sức thê thảm. Cố Thanh Sơn hóa thành Lôi Quỷ không ngừng vừa chạy vừa tấn công. Xà quái lại bị bảy, tám sợi dây sắt vây khốn tại chỗ, căn bản không có cách nào tránh né, triệt để mất đi sức phản kháng. "Thôi được, ngươi nói cho ta biết, những cung điện phía trước kia rốt cuộc là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi. Con quái xà theo dõi hắn, một bên thở dốc, một bên thử dò xét: "Ngươi không sợ ta lừa ngươi?" Cố Thanh Sơn lắc lắc trường đao trên tay, lơ đãng nói: "Ngươi dùng tình báo tốt nhất để đổi mạng của ngươi —— Thực lực của ngươi có vẻ đã bị phong bế triệt để, lại ngăn không được đao của ta, ta khuyên ngươi làm ra lựa chọn sáng suốt." Trong gió tuyết, quái xà rơi vào câm lặng. —— Bản lĩnh lớn nhất của thằng nhãi này chính là chạy trốn. Nếu như hắn không chết thì sẽ chạy về tìm mình báo thù, vậy thì nguy rồi. "Ta đã không nhớ rõ chuyện khác, nhưng ta biết được, những cung điện cách đó không xa kia tên là Cung Điện Sợ Hãi." Xà quái nói. "Cung Điện Sợ Hãi. . . Nghe sao có cảm giác nó là một loại tận thế?" Cố Thanh Sơn nói. "Đúng, mỗi một người tiến vào thế giới này đều sẽ gặp gỡ một loại tận thế —— đây là khảo nghiệm của Lục Đạo Luân Hồi." Xà quái nói. "Khảo nghiệm Lục Đạo? Vì sao lại có khảo nghiệm?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Ta cũng không biết, lúc ta tỉnh lại đã quên đi hết thảy, bản thân bị trọng thương, bị vây khốn trong gió tuyết này ——tất cả những kẻ còn sống ở nơi này, hầu như đều giống như ta." Xà quái nói. Cố Thanh Sơn hơi chần chờ. ——Xà quái này sao lại giống y như mình vậy, cũng trọng thương mất trí nhớ? May mà mình đã tìm về ký ức. "Ngươi đã quên chuyện khác, nhưng còn nhớ về Cung Điện Sợ Hãi." Cố Thanh Sơn xác nhận lại. "Đúng, ta chỉ nhớ đến nó." Xà quái nói. "Nói một chút về nó đi nào." Cố Thanh Sơn nói. Xà quái trầm thấp mà cất tiếng: "Nó là một loại tận thế đặc thù, người tiến vào trong đó sẽ đối mặt hàng tỉ những chuyện kinh khủng, một khi trong lòng sinh ra kinh hãi và sợ sệt, sẽ lập tức bị hấp thụ các loại năng lực, thẳng đến cả khả năng nói chuyện, đi đường đều bị tước đoạt, cuối cùng không cách nào phản kháng, lúc này chuyện thật sự khiến người ta sợ hãi mới chính thức bắt đầu —— " "Là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Toàn bộ cung điện sẽ lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi, cắn nuốt cả linh hồn lẫn nhục thể của ngươi một cách sạch sẽ, toàn bộ quá trình ước chừng sẽ kéo dài thật lâu, ngươi không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể cảm nhận được quá trình mình bị ăn hết toàn bộ." Xà quái nói. Cố Thanh Sơn mang theo mặt nạ, căn bản nhìn không ra sắc mặt. Hắn đứng đấy bất động, phảng phất đang trầm tư điều gì. Một lát sau. Cố Thanh Sơn mới hỏi: "Ngươi nói mỗi một người tiến vào nơi này, đều sẽ đối mặt một loại tận thế?" "Đúng, mà ngươi lựa chọn phương hướng này là may mắn lớn nhất của ngươi." Xà quái cười lạnh nói. "Vì sao lại nói như vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi. "—— Ngươi không đụng phải loại tận thế vừa thấy mặt là chết kia." Xà quái nói. Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Nói như vậy, vận khí của ta quả thật không tệ." Hắn thu đao, vượt qua xà quái đi thẳng về phía trước. Càng chạy càng xa. Giọng nói của xà quái vang lên đằng xa xa: "Ngươi thật sự không giết ta?" Cố Thanh Sơn không quay đầu, nói: "Ta nói dùng tình báo đổi lấy mạng của ngươi—— Nếu như ngươi nói dối, ta trở lại giết ngươi cũng không muộn." Bóng dáng của hắn biến mất trong làn gió tuyết. . . . Một phút sau. Cố Thanh Sơn đứng tại trước quần thể cung điện khổng lồ. Đây chính là Cung Điện Sợ Hãi? Loại tận thế kỳ quái này, mình thật sự còn chưa gặp qua. Hắn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy trên thành cung điện màu đỏ thắm đột nhiên xuất hiện một cánh cửa nhỏ. Cửa nhỏ đóng chặt. Trong gió tuyết, loáng thoáng xuất hiện vô số tiếng kêu rên và cầu xin tha thứ. Cố Thanh Sơn không trực tiếp tiến lên. Hắn đứng ở ngoài cửa, lớn tiếng mà hỏi: "Xin hỏi, nơi này là nơi nào?" Chỉ một thoáng, tất cả tiếng kêu rên và khóc lóc hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận