Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1971. Tận Thế Vực Sâu


Đánh dấu
“Bộ dạng hiện tại của tôi mà phải đi gặp những người bạn kia của cậu, cậu không thể nói tôi là Chúa tể Nguyện lực Vô Tận... Tồn tại như vậy lại hóa thành một con chó, đây thực sự không phải là phong độ của tôi.” Chó đen lo lắng nói.
Mèo quýt thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng hắn ta đang lo lắng cái gì, thì ra là lo lắng vấn đề này.
“Được rồi, cậu muốn thế nào thì nói đi.” Mèo quýt nói.
Chó đen mừng rỡ: “Tôi cần một danh hiệu mới, phải khác với tên trước kia của tôi.”
“Nghĩ được chưa?” Mèo quýt miễn cưỡng hỏi.
“Nghĩ xong rồi.” Chó đen nói.
“Là gì?” Mèo đen hỏi tiếp.
Chó đen ưỡn ngực nói: “Nếu đã là chúng sinh Lục Đạo, lại còn là một con chó toàn thân tràn đầy ngọn lửa hắc ám, tôi quyết định tham khảo một ít truyền thuyết Lục Đạo, gọi mình là... Thiên Cẩu.”
“Thiểm Cẩu (*)?” Mèo quýt hỏi.
(*) Thiểm có nghĩa là liếm, cả cụm từ này ý chỉ kẻ biết đối phương không thích mình mà vẫn cố tình xáp lại tán tỉnh a dua.
“Thiên Cẩu.” Chó đen sửa lại.
“Tôi tưởng cậu phải từ bỏ rồi chứ, sao vẫn còn muốn gọi là Thiểm Cẩu?” Mèo quýt khó hiểu hỏi.
“Không, Thiên Cẩu.” Chó đen sửa lại lần nữa.
“À, thì ra là Thiên Cẩu, hiểu rồi.”
Tách!
Âm thanh bong bóng vỡ vang lên.
Quả cầu ánh sáng trôi nổi lơ lửng trên dòng sông thời gian biến mất.
“Tới rồi!” Chó đen quát lên.
Chỉ thấy sáu Phong Ấn Chương xoay tròn xung quanh mèo quýt một vòng, sau đó bị nó thu vào trong thân thể.
Một giây kế tiếp...
Mèo và chó lăn ra cùng nhau, rơi trong không trung, trải qua đủ các loại tư thế, cuối cùng rơi xuống dòng sông thời gian.
Nhưng lần này đã chứng tỏ một việc.
Hai người bọn họ lo lắng không đâu...
Những quái vật trong dòng sông thời gian đến liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng chẳng thèm, cứ thế mặc cho bọn họ rơi xuống một phân đoạn bên trong dòng sông thời gian.
...
Ánh mặt trời ảm đạm, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa không hề có chút ấm áp.
Thế giới lặng như tờ.
Tất cả các công trình kiến trúc đều không có lấy một bóng người, ngoại trừ tiếng gió, trong thành phố không hề có một chút âm thanh nào.
Mèo quýt và chó đen ngồi trên nóc một tòa nhà cao tầng.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?” Chó đen hỏi.
“Chắc là thời điểm trước khi ta được những người bạn truyền tống đến thế giới quá khứ... Thế nhưng tôi không tìm được bọn họ.” Mèo quýt nói.
Mèo quýt nhìn thành phố một cách chăm chú.
Kỳ lạ, toàn bộ các công trình kiến trúc trong thành phố đều bị bao phủ bởi một màu xám đen, vừa đụng vào đã biến thành mảnh vụn, nhìn qua giống như là cát, lại càng giống như bột mịn của vật chất sau khi bị hủy diệt triệt để.
Hình như mình có chút ấn tượng với tình huống này...
Nếu quả thực như vậy thì quá nguy hiểm.
Mèo quýt giơ chân trước của mình lên, lẩm nhẩm. “Phi Nguyệt, Tiểu Điệp, Quạ.”
Một sợi dây nhỏ màu đen tình lình xuất hiện, quấn trên móng của nó, nhưng lại không bay ra ngoài.
“Bọn họ không ở thế giới này... Nhìn tình hình nơi đây thì hình như vừa xảy ra chuyện gì.” Chó đen nói.
Một chó một mèo đều không nói chuyện.
Thế này có vẻ hơi khó hành động rồi.
Mèo quýt trầm ngâm nói: “Xem ra trước hết chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng, đã trôi qua bao lâu kể từ khi chúng ta xuyên không trở về quá khứ.”
“Không sai, chúng ta đi xem xem thế giới này có còn người nào sống sót hay không.”
Chó đen lật giở Sách Vận Mệnh, vỗ vào một trang giấy.
Trên trang sách trống không lập tức xuất hiện một con mãng xà một sừng khổng lồ.
Con rắn này vừa nhìn đã thấy không tầm thường, trong mắt toát ra vẻ cẩn thận đề phòng.
“Nó ở phía đông, chúng ta đi.”
“Đi.”
Mèo chó đồng loạt nhún người, bay lên trời, lao về phía không trung xa xôi.
Nửa giờ sau.
Sa mạc.
Trên sa mạc mênh mông vô bờ, thân hình mèo quýt và chó đen hiện ra.
“Không nhìn thấy.” Mèo quýt nói.
“Giấu ở sâu dưới lòng đất, dường như đang ngủ.” Chó đen cầm Sách Vận Mệnh nói.
Một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa hiện lên bên cạnh mèo quýt.
Trường kiếm hóa thành ánh sáng lưu chuyển, đánh mạnh xuống mặt đất.
Ầm...
Mặt đất không ngừng chấn động, cát bụi nổi lên đầy trời, che khuất cả ánh nắng.
“Ai? Là ai ở bên ngoài?”
Chỗ sâu dưới lòng đất vang lên một giọng nói đầy hoảng sợ.
Mèo quýt và chó đen nhìn nhau.
“Không cần lo lắng, chúng ta đến đây chỉ để hỏi một chuyện mà thôi.” Mèo quýt dùng thần niệm phát ra âm thanh to lớn.
Âm thanh kia ngập ngừng nói: “Các ngươi là ai?”
Chó đen ho nhẹ một tiếng: “Ta chính là Chúa tể Nguyện lực... À nhầm, ta chính là Thiên Cẩu Lục Đạo.”
“Thiểm Cẩu Lục Đạo?” Âm thanh kia nghi ngờ lặp lại.
“Thiên Cẩu Lục Đạo!” Chó đen nhe răng nói.
“À, nghe có vẻ rất lợi hại, thế giới này đã lâu không có ai rồi, các ngươi có thể cứu ta không?” Âm thanh kia khẩn thiết nói.
“Chuyện này có gì khó, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể mang ngươi đi.” Chó đen ngẩng đầu nói.
“Đúng vậy, nói cho chúng ta biết bây giờ là thời điểm nào, chúng ta sẽ mang ngươi rời khỏi thế giới này.” Mèo quýt cũng lớn tiếng nói.
“Vậy sao? Rất cảm ơn hai vị.”
Sa mạc phát ra âm thanh ầm ầm, vô số cát chảy giống hư thủy triều, dạt ra hai bên.
Một quái vật cao chừng mấy ngàn mét xuất hiện.
Quả nhiên là một con mãng xà một sừng!
Nó rũ hết cát trên người, nhìn khắp bốn phía, nói: “Hai vị... cao nhân, các ngươi ở đâu?”
“Ở đây, nhìn lên trên.” Chó đen nói.
Mãng xà một sừng ngẩng đầu lên, tập trung quan sát.
Trên bầu trời xám xịt, một con mèo và một con chó lặng lẽ lơ lửng.
“Phụt...”
Mãng xà một sừng phun ra một ngụm chất lỏng, thống khổ đập đầu xuống đất.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Mèo quýt vội vã duỗi móng, chuẩn bị bấm quyết.
“Có phải bị trúng chú gì không?” Chó đen cũng lấy Sách Vận Mệnh ra, bắt đầu lật giở.
Chỉ nghe mãng xà một sừng kêu lên đầy bi thương:
“Ta, vương giả tồn tại qua một nghìn bày trăm năm, Rắn Bảo Hộ của thế giới trong truyền thuyết, hôm nay lại sa sút tới mức bị một con mèo và một con chó lừa, ta hận.”
Mèo quýt và chó đen đồng thời đứng hình.
Mèo không bấm quyết, chó cũng không giở sách nữa.
Chúng nó đưa mắt nhìn nhau.
“Kẻ này đầu óc không dùng được, lẽ nào chúng ta trông giống chó mèo bình thường sao?” Mèo quýt bất mãn nói.
“Đúng, nó mắt chó coi thường người.” Chó đen cũng bình luận.
“Địa kiếm, đánh nó bất tỉnh.” Mèo quýt quát lên.
Thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trên đầu mãng xà một sừng, nhẹ nhàng đánh xuống một cái.
Ầm!
Mãng xà một sừng đâm thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố có đường kính vài trăm mét.
Nó bất tỉnh rồi.
Cát không ngừng chảy xuống hố, sắp sửa chôn luôn cái đầu của nó.
Mèo quýt nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Mãng xà một sừng bay lên, cái đầu của nó nằm ngay ở móng vuốt chân trước của mèo quýt.
Mèo quýt dùng móng vuốt đè lên.
Thuật Sưu Hồn, phát động!
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
“Sao rồi?” Chó đen hỏi.
Mèo quýt thu hồi móng vuốt, sắc mặt phức tạp, nói: “Chúng ta nán lại quá lâu, tình thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.”
“Tình hình hiện giờ như thế nào?” Chó đen hỏi.
Mèo quýt nhìn nó một cái, nói: “Căn cứ vào cảnh tượng nó nhìn thấy và cảm nhận được, tôi đã biết được đại khái chuyện gì xảy ra... Vực Sâu Vĩnh Hằng vừa bại trận, hết thảy trước mắt đều là kết quả tạo thành sau khi phong ấn quan trọng nhất của Vực Sâu Vĩnh Hằng bị mở ra.”
“À... Nói như vậy... Lần này tôi rời đi đã dẫn đến một cục diện cực kỳ nguy hiểm.” Chó đen trầm ngâm nói.
Mèo quýt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, con ngươi khổng lồ kia vừa thoát khỏi phong ấn của anh. Vào thời điểm nó xuất thế, gợn sóng dao động đã lan ra khắp dòng chảy hư không hỗn loạn. Vị trí hiện tại của chúng ta chỉ phải nhận một lượng phóng xạ không đáng kể thôi mà nền văn minh đã bị hủy diệt… Chỉ còn Rắn Bảo Hộ Thế Giới này may mắn sống sót.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận