Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1656. Quạ


Đánh dấu
Thích khách cấp bậc "Vô Sinh", đã là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ, mỗi một người đều đại biểu cho thực lực chân thực của Công hội Thích Khách.
"Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, ta phải báo cáo chuyện này cho công hội." Sắc mặt của Cầm hơi tái đi.
Cầm nhìn Cố Thanh Sơn, rồi dùng tâm linh truyền âm: "Người tới sẽ là thích khách cấp bậc 'Danh hiệu', ngươi cẩn thận."
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Cầm đưa tay lên hư không rồi vẽ một vòng, trên hư không xuất hiện vô số cái tên.
Cầm chạm vào một cái trong số đó, rồi nói: "Tổ trưởng tổ tình báo, ta là Cầm, nơi này đã có chuyện xảy ra."
Đầu tiên là một tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ vang lên, sau đó là tiếng cười ha hả, cuối cùng mới có một giọng nam khá lười biếng cất lên: "Tình hình như thế nào?"
Cầm đỏ mặt, nhắm mắt nói: "Nhiệm vụ cấp bậc '3+', Phệ Não Ma Trùng, đã có hai thích khách cấp bậc 'Phong Ấn', một thích khách cấp bậc 'Vô Sinh' đã chết, chỉ có một thích khách cấp bậc 'Phong Ấn' may mắn chạy thoát."
Từ bên kia truyền tới âm thanh kinh ngạc: "Cái gì!"
Hư không lấp lóe.
Một người đàn ông tóc đen, để trần nửa người trên xuất hiện trước cổng truyền tống số bảy.
Khuôn mặt của hắn ta rất đẹp, một vẻ đẹp phi giới tính, cơ thể không quá lực lưỡng nhưng rất cân xứng, mặc một chiếc quần dài màu đen, giày da màu đen, bên hông còn treo một thanh kiếm tây dương dài nhỏ.
Khi hắn ta vừa xuất hiện thì vẫn cầm theo một bình rượu, miệng vẫn ngậm một cây cỏ nhỏ, trên mặt cũng có vài dấu son môi.
Hình dạng này, kết hợp với vài tiếng kinh sợ rên rỉ của phụ nữ lúc nãy, không cần nghĩ cũng biết cái tên này vừa mới làm chuyện xấu, khi nhận được tin tức khẩn cấp này mới vội vàng chạy tới.
Người này thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì hắn ta lấy ra một chiếc mũ đen rộng vành, đội lên đầu, rồi chỉnh cho nó che đi vài dấu son môi trên mặt mình.
"Nói rõ ràng tình hình vừa rồi." Hắn ta nói.
"Vâng, Quạ đại nhân." Cầm nói với vẻ kính cẩn.
Rồi Cầm kể lại toàn bộ quá trình.
Quạ nghe xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Đã trúng bốn tầng 'Tước Đoạt' mà vẫn có thể trở về... Người đâu, để cho ta xem xét hình ảnh đã được lưu lại khi trước." Hắn ta nói.
Một nhân viên gần đấy ném một chiếc thẻ ra ngoài.
Thẻ bài bay lơ lửng giữa trời, rồi biến thành một màn ảnh, hiện ra cảnh Cố Thanh Sơn nhận nhiệm vụ rồi rời đi.
Ngay sau đó, Cầm nhận được tin tức cần cứu viện, rồi Ong Độc chạy tới.
Ong Độc tiêu cực lười biếng, cũng không vội vàng đi cứu người mà ngược lại còn có tâm trạng chỉ trích Cầm nữa.
Rồi sương mù xuất hiện, Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Hai người đối thoại.
Ong Độc đi.
Chết.
Quạ gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Có được thuật pháp không gian cấp độ Huyền Bí, có thể trốn trở về là chuyện hợp tình hợp lý. Hiện tại ta mới biết tại sao ông lão kia lại tự mình đặt cho ngươi một biệt hiệu."
Rồi hắn ta rút kiếm tây dương dài nhỏ bên hông mình ra, lầm bầm nói: "Phệ Não Ma Trùng chắc hẳn đang đi dạo xung quanh động Bão Táp Hư Không, để ta đi xem xem tình hình là như nào..."
Sau khi nói xong, hắn ta đi về phía cửa truyền tống.
"Ngươi không cần phải đi." Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngăn cản Quạ.
Thực lực của hắn đã tới cảnh giới Tu Di Sơn Chủ, lại còn được gặp và "giao lưu" với vô số quái vật mạnh hơn mình gấp bao nhiêu lần, cho nên ánh mắt của Cố Thanh Sơn đã được luyện tới cảnh giới rất cao.
Hắn chỉ cần liếc nhìn cũng có thể biết được người đàn ông trước mặt mình mạnh bao nhiêu.
Tất cả thích khách ở đây đều không mạnh bằng người đàn ông này.
Thế nhưng nếu so với quái vật ở trong động Bão Táp Hư Không kia, thì kể cả tên này lẫn Cố Thanh Sơn đều kém rất xa.
Nếu như đi qua, thì chỉ có một kết quả.
Chết.
Có được kết luận này cũng không riêng bởi vì ánh mắt, mà là cảm giác, là linh cảm do Cố Thanh Sơn luyện được khi đối mặt với kẻ địch.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn rất bằng lòng để cho Ong Độc đi tìm chết, thế nhưng nếu lại vì chuyện này mà hại một vài người không quen biết thì hắn cũng không muốn.
Đặc biệt là khi hắn còn có thể nhìn thấy kết quả chết chóc kia.
Anh chàng đẹp trai kia dừng lại.
Ánh mắt đám người xung quanh đều thay đổi.
Cố Thanh Sơn vừa nói câu này thì mọi người đều đoán được rằng hắn có vấn đề.
Có lẽ chính là hắn cố ý sắp xếp để Ong Độc đi chết.
Nếu không thì tại sao lại ngăn cản Quạ đại nhân tới điều tra hiện trường?
Quả nhiên, ma quỷ Sợ Hãi là loại ma quỷ ưa thích hại người mà...
"Tại sao... ta không cần phải đi qua?" Quạ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
"Bốn con Ma Trùng, quá nguy hiểm." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi cảm thấy ta sợ mấy con sâu kia sao?" Quạ hỏi lại.
"Khó mà nói, khi ta đánh nhau với bọn chúng thì cảm thấy khá hãi hùng." Cố Thanh Sơn chầm chậm nói.
"Bởi vì bốn con sâu kia mà hãi hùng sao?"
"Không, ta đoán là bởi vì quái vật khác."
Quạ cảm thấy hơi kinh ngạc, sau khi suy nghĩ thì mới hỏi tiếp: "Trong chiến đấu, ngươi luôn tin tưởng vào loại cảm giác trời sinh này của mình hay sao?"
"Không phải trời sinh, mà là luyện ra được." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Luyện thế nào?"
"Tại ranh giới giữa sống và chết mà rèn luyện, dần dần sẽ quen với cảm giác này thôi."
"Thì ra là vậy, mới nghe chuyện này thì khá là vớ vẩn, thế nhưng trùng hợp là, ta cũng hay liên hệ với tử vong."
Quạ cầm thanh kiếm tây dương dài nhỏ, đi một vòng quanh người Cố Thanh Sơn.
"Khí tức tử vong, lấy tên của ta, xin hãy cho ta nhìn mối quan hệ giữa ngươi và người này." Quạ nói nhỏ.
Một luồng bóng đen từ trên người Quạ bay ra ngoài, chạm vào người Cố Thanh Sơn, ngay sau đó biến thành một vầng sáng lượn lờ xung quanh người hắn.
Vầng sáng tối tăm lơ lửng xung quanh người Cố Thanh Sơn, thật lâu mà vẫn không muốn rời đi.
"Ngươi chính là người đưa lương thực cho pháp tắc Tử Vong... Pháp tắc luôn luôn chờ đợi ngươi đi gieo rắc cái chết khắp nơi..."
Quạ nói nhỏ.
Rồi hắn ta cất kiếm đi, tiện tay lấy từ trong hư không ra hai ly pha lê chân cao, đổ đầy rượu, rồi đưa một ly cho Cố Thanh Sơn, chính mình thì lấy ly còn lại.
"Cạn ly." Quạ nói.
"Vì cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Quạ nói nhỏ: "Ta đã ngứa mắt cái tên Ong Độc rất lâu rồi, thế nhưng công hội nghiêm cấm không thể tự giết lẫn nhau... Thật may là hôm nay hắn đi ra ngoài thì chết."
Mặc dù Quạ nói nhỏ, thế nhưng những người xung quanh có người nào là người thường hay không?
Đám người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.
"Ha ha ha ha ha, Ong Độc đã chết, thật sự là một tổn thất rất lớn cho Công hội Thích Khách chúng ta nha."
Quạ cười to, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Đám người im lặng.
Cố Thanh Sơn cũng nhấc ly lên, nhấp một hớp.
Rượu rất ngon.
Hắn lại nhấc ly lên lần nữa, uống hết sạch rượu trong ly.
Cầm vội vàng hỏi: "Quạ đại nhân, chuyện này phải xử lý như thế nào?"
Quạ không cười nữa, nói: "Ta đoán người giao nhiệm vụ sẽ biết tình hình nơi này sớm thôi. Nếu như cái tên đó chịu tăng giá, chúng ta sẽ tiếp tục treo nhiệm vụ này lên, thế nhưng phải thay đổi đẳng cấp nhiệm vụ, dành cho những thích khách có cấp bậc Danh Hiệu mới có thể nhận. Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không cho phép bất kỳ người nào nhận nhiệm vụ này."
"Vậy còn Ong Độc..."
"Hắn chết là do hắn không may."
"Vâng."
Quạ nói xong thì vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: "Hôm nào lại uống rượu lần nữa."
"Được." Cố Thanh Sơn trả lời.
Ngay sau đó, Quạ nhập vào trong hư không, biến mất.
Chuyện này xem như kết thúc.
Đám thích khách thấy không còn chuyện gì nữa liền tản đi.
Vụ Ca dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Cố Thanh Sơn, nói nhỏ: "Ma quỷ, là ngươi hại chết Ong Độc."
Cố Thanh Sơn cũng không phủ nhận, hỏi: "Ngươi muốn báo thù cho hắn sao?"
Vụ Ca lắc đầu, nói: "Ta sẽ không báo thù cho hắn, nhưng về sau nếu ở trong nhiệm vụ liên hợp cỡ lớn của công hội mà gặp được ngươi, sẽ không có thích khách nào tin tưởng ngươi cả."
"Bọn họ có quyền, thế nhưng ta cảm thấy Quạ sẽ không nằm trong đám người đó." Cố Thanh Sơn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận