Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2189. Cố thiếu rời núi (2)


Đánh dấu
Một tiếng cười thâm trầm vang lên: "Một tên thích khách xếp chồng đầu người trên sân giác đấu? Chỗ này của ta rất hoan nghênh hắn."
Bốn phía dần dần hiện ra cảnh tượng rõ ràng.
Một thế giới tướng vị sắp xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn đã có thể nhìn thấy một tòa lâu đài cổ u ám, cùng một tên quản gia mặc bộ đồ màu đen.
Tên quản gia này đứng ở ven đường, hình như là đang đợi hắn.
Nhưng mà chẳng kịp chờ Cố Thanh Sơn chào hỏi với đối phương, toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Giọng nói thâm trầm đó thốt lên, có vẻ hơi bất ngờ: "Ồ? Chỉ là một người mới thôi mà, không ngờ lại có thể khiến ngươi đến cướp với ta cơ à?"
Chỉ nghe một tiếng nói nặng nề vang lên: "Ta cũng không có cách nào, mùi tanh của máu trên tay của hắn đánh thức ta."
Giọng nói thâm trầm nói: "Thật sao? Trên tay hắn có bao nhiêu mạng?"
"Toàn bộ những sát thủ dưới tay ngươi cộng lại cũng không bằng số lẻ trên tay hắn." Giọng nói nặng nề lên tiếng.
Trong lúc trò chuyện, lại một thế giới tướng vị dần dần hiện rõ hình dáng, chuẩn bị xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng chung quanh...
Núi thây biển máu, xương trắng chất thành điện.
Nhưng còn không đợi hắn tiến hẳn vào trong giao diện Tướng Vị này, cung điện bằng xương trắng đó chợt hóa thành hư ảo.
Hình ảnh mơ hồ, lay động, thế giới lần nữa rời xa hắn.
Giọng thâm trầm trước đó đột nhiên nói: "Hẳn là Tướng Vị giới của ngươi rất thích hợp hắn, nhưng vì sao lão già đó cũng ra tay?"
"Không biết, phải hỏi lão thì mới biết được." Giọng nói nặng nề đáp.
Hai giọng nói đồng thời an tĩnh lại.
Cùng lúc đó, một giọng già nua vang lên: "Ta nhất định phải đến, dù sao trong mấy thế giới tướng vị này vẫn còn có nơi thích hợp hắn hơn."
"Ý ngài nói là..."
"Đúng, mọi tà ác cũng chỉ vì mục đích cuối cùng là để càng mạnh hơn! Càng có nhiều quyền thế và lực lượng hơn! Mà ta đã cảm giác được, trên người của người này có tài phú vượt quá tưởng tượng, hắn là đầu nguồn của tài phú!"
Đang khi nói chuyện, hình ảnh bốn phía chồng chất lên, một thế giới dần dần hiện ra ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Giọng nói già nua trở nên thân thiết: "Ngươi tên là Cố Thanh Sơn?"
"Đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Rất tốt, phi thường tốt, trước khi ta sắp xếp cho ngươi tiến về thế giới cụ thể thì ngươi có tư cách đi vào Hắc Thành, hưởng thụ hết thảy cực lạc trong chư giới." Ông lão nói.
"Nhưng vì sao chứ? Không phải trước đó ta chuẩn bị được đưa đến hai thế giới khác à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ông lão nói: "Quả thật là nếu như ngươi ở hai thế giới tướng vị đó thì sẽ phát huy rất tốt, nhưng rất hiển nhiên, ngươi ở Hắc Thành cũng có thể làm ra cống hiến càng kinh người hơn. Mỗi một hành động của ngươi đều sẽ tạo ra ảnh hưởng rất tích cực đối với toàn bộ thế giới sinh ra."
"Ta có thể làm cái gì?" Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi.
"Ngươi nên dùng tiền… Của cải của ngươi quá nhiều, thật sự khiến người ta rất động tâm. Ngươi chỉ cần ở lại Hắc Thành, dùng tiền của mình là được. Số kho báu và nguồn tiền vô tận dùng mãi không hết của ngươi, sau khi chảy vào thế giưới tà ác sẽ có thể chấn hưng kinh tế của toàn bộ thế giới tà ác!" Ông lão nói.
"Kinh tế?" Cố Thanh Sơn hoang mang lặp lại, không thể nào hiểu nổi.
"Đúng, tiền bạc là nguồn động lực hàng đầu của tà ác, mà ngươi là một vị sứ giả tài phú vượt qua tưởng tượng. Nếu cho ngươi đi giết người, đi mở rộng bờ cõi, chẳng bằng trực tiếp một chút, liền để ngươi dùng tiền… Hai vị, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hai giọng nói khác duy trì trầm mặc.
"Vậy cứ quyết định như thế đi." Cuối cùng ông lão nói.
Hình ảnh bốn phía dần dần trở nên rõ ràng.
Lần này, không còn linh nào đi ra cắt ngang nữa.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đứng trên đỉnh một tòa nhà rất cao, mà dưới chân hắn là một thành phố hiện đại rất phồn hoa.
Một ông lão xuất hiện ở sau lưng hắn.
"Nơi này là Hắc Thành, là nơi dành riêng cho mọi người trong năm Tướng Vị giới đến nghỉ ngơi thả lỏng." Ông lão giới thiệu.
"Ta chỉ cần dùng tiền ở nơi này?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn cảm nhận được giới lực trên người đối phương.
Đây là một vị linh!
"Đúng, ngươi thanh toán cho ta một ít phí tổn trước, ta sắp xếp cho ngươi một chút, về sau ngươi xài như thế nào ta cũng không quản." Ông lão nói.
Cố Thanh Sơn chuyển động chiếc nhẫn, tùy ý lấy ra một viên bảo thạch.
Ánh mắt của ông lão sáng lên.
"Giọt lệ tinh linh màu xanh lục! Đây là bảo thạch mà đại thế giới tà ác chúng ta không thể sản xuất ra, rất tốt! Rất tốt!"
Ông ta nhận lấy bảo thạch, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
"Cố Thanh Sơn tiên sinh, chúc ngươi chơi vui vẻ."
Nói xong, ông ta chuẩn bị rời đi.
"Xin chờ một chút, chẳng lẽ ta không có hạn chế gì sao? Ta không có nhiệm vụ nào bắt buộc phải hoàn thành à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ông lão nhếch miệng cười nói: "Trưng cầu ý kiến mời trả phí."
Cố Thanh Sơn tùy ý ném ra ngoài một viên bảo thạch.
Ông lão tiếp nhận, giờ lên xem xét, thận trọng cất đi.
Ông ta vui vẻ nói: "Cố thiếu, ngươi đã thức tỉnh giới lực, là người mạnh nhất, với lại ngươi còn là người có tiền nhất, cuộc sống sau này của ngươi có lẽ cũng chỉ suốt ngày chơi bời như này thôi... Sẽ có vô số chức nghiệp giả tranh đoạt muốn bán mạng vì ngươi, bọn họ cần tốn hao tài trí và mồ hôi và máu của mình, mà ngươi chỉ cần trả tiền. Sẽ có vô số nữ nhân tranh đoạt muốn tham gia tiệc tùng với ngươi, các cô ta cần phải trả giá thanh xuân, mà ngươi chỉ cần trả tiền. Sẽ có đồ tốt chồng chất thành núi chờ ngươi đi chơi, bọn chúng đều rất thú vị, có thể cho ngươi cảm giác chưa hề thể nghiệm qua, mà ngươi chỉ cần trả tiền... Thậm chí, ngươi muốn cho mấy vị linh chúng ta làm những gì, chỉ cần ngươi trả tiền, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm ít tiền lẻ. Tóm lại, ngươi chỉ cần trả tiền mà thôi… Lẽ nào ngươi để ý chút tiền này sao?"
"Không." Cố Thanh Sơn nói.
"Không sai, tiền là bụi đất trên người ngươi, lại là thứ mà bọn họ theo đuổi trong cuộc sống."
Ông lão xoay người, dần dần biến mất trong hư không.
Cuối cùng, giọng nói của ông ta còn vang lên:
"Ngươi là người đứng trên đỉnh của thế giới tà ác, hưởng thụ thật tốt đi, thế giới này thuộc về ngươi."
Ông ta đi.
Thế giới khôi phục yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn ở trên mái nhà của tòa lầu cao, bỗng chốc cảm thấy thật mờ mịt.
Laura buông tay, nói: "Làm sao bây giờ, chúng ta còn muốn trộm sạch thế giới này, nhưng bây giờ lại bị người khác xem là đại gia."
Cố Thanh Sơn tỉnh táo nói: "Linh đó nói sẽ có sắp xếp cho chúng ta, chúng ta xem trước tình huống một chút đã."
"Ôi, làm người có tiền có ý nghĩa gì, bản vương không hề thích cuộc sống không thú vị như thế này." Laura càu nhàu.
"Trước nhịn một chút đi." Cố Thanh Sơn an ủi.
Hai người không đợi bao lâu, một tàu bay hình giọt nước siêu dài đáp xuống, đậu ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một cô gái xinh đẹp tóc vàng bước từ trong tàu bay ra, cúi đầu mỉm cười với hắn, nói: "Ta đã nhận được mệnh lệnh, nói là Cố thiếu rời núi… Xin ngài lên tàu bay trước."
Cố Thanh Sơn nhìn cô ta, hỏi: "Cô là..."
"Lái xe riêng của ngài, thuận tiện giới thiệu tất cả về Hắc Thành cho ngài… Đã thanh toán lệ phí hết rồi." Mỹ nữ nói.
Cố Thanh Sơn tiện tay thảy ra một đồng vàng, chờ đối phương nhận lấy, liền hỏi: "Vàng ở chỗ này được xem là gì?"
"Đồng tiền cơ bản, có thể dùng." Mỹ nữ nói.
"Tốt, thế thì đồng tiền cổ đại này chính là tiền boa cho cô."
Cô gái xinh đẹp nở nụ cười thật tươi tắn, liếc mắt đưa tình nói: "Bởi vì đồng tiền cổ đại còn chứa đựng cả lịch sử và văn minh, nên giá trị của nó còn cao hơn cả vàng bình thường. Đa tạ Cố thiếu."
Cô ta vẫy tay.
Cửa khoang tàu bay mở ra.
Chỗ ngồi bên trong rộng rãi dễ chịu, có cả rượu mạnh được ướp bên trong thùng băng, năm cô gái mặc đồng phục nữ hầu gái, còn có một con chim.
"Hoan nghênh Cố thiếu!" Chim hót.
Một cô gái nhẹ nhàng lướt qua, bay đến bên người Cố Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận