Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2528. Sư đồ (2)


Đánh dấu

...
Rừng cây.
Trong một khu rừng giữa núi cao.
Tạ Đạo Linh đứng trên một cây cổ thụ che trời, dùng tay che đi bả vai.
Máu tươi từ bả vai của nàng chảy ra, nhỏ xuống dưới.
Ở trên những cái cây xung quanh vị trí mà nàng đứng, có bảy tên Sứ giả của Danh Sách đang đứng.
Nàng đã bị bao vây.
"Thiên Đế... đó là một xưng hô cực kỳ buồn cười... Lục Đạo Luân Hồi không biết có bao nhiêu Thiên Đế, làm cho ta không phân biệt được ngươi là người nào nữa." Một Sứ giả Danh Sách mỉm cười, nói.
"Nếu như chỉ có một mình ngươi ở nơi này, bất cứ một Thiên Đế nào đều có thể giết ngươi một cách dễ dàng." Tạ Đạo Linh nói với giọng lạnh lùng.
Tên Sứ giả Danh Sách kia ngừng cười.
"Đừng vùng vẫy giãy chết, hãy giao Thiên Đình và thành Tinh Không ra, sau đó cho chúng ta biết truyền thừa Thiên Pháp, như vậy thì chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi nữa." Một Sứ giả Danh Sách khác nói.
Tạ Đạo Linh: "Tiếp tục đánh tiếp, ta sẽ dùng toàn lực."
"Cho nên?" Sứ giả Danh Sách hỏi.
"Các ngươi sẽ chết hết... với lại còn chưa chắc sẽ giết được ta." Tạ Đạo Linh trả lời.
Thái độ của đám sứ giả trở nên nghiêm nghị.
Vừa rồi, bọn chúng đều đã biết Thiên Đế mạnh mẽ cỡ nào, cũng thừa nhận lời vừa rồi của nàng nói không sai.
Thế nhưng bọn chúng cũng đã nhận được mệnh lệnh, phải ngăn cản Thiên Đế, thậm chí là giết chết nàng.
Làm sao bọn chúng có thể lùi bước được?
Hơn nữa, trong chiến đấu, mọi chuyện có thể thay đổi trong nháy mắt, dù cho Thiên Đế mạnh hơn nữa, cũng chưa chắc có thể giết sạch mọi người.
Mà nàng ta, chắc chắn sẽ bị vây công cho tới chết!
Một Sứ giả Danh Sách quát: "Bất cứ khi nào chúng ta đều có thể kêu gọi chủ nhân tới đây... Cho nên nếu ngươi không đầu hàng, thì hãy đợi trở thành thức ăn của bọn chúng đi."
Ánh mắt Tạ Đạo Linh ngưng tụ lại.
Mọi thứ diễn ra xung quanh trở nên vô cùng chậm chạp...
Giây đầu tiên...
Đôi tay Tạ Đạo Linh nhanh tạo thành tàn ảnh, tạo ra một đạo quyết...
Một luồng sát ý khủng bố từ trên người nàng tản ra...
Có người quát: "Cẩn thận, nàng ta muốn liều mạng!"
Đám Sứ giả Danh Sách vội vàng tản ra.
Giây thứ hai...
Một giọng nói xuất hiện bên tai Tạ Đạo Linh.
"Sư tôn, ta tới."
Cơ thể Tạ Đạo Linh rung động, pháp ấn trên tay bỗng dừng lại.
Khí thế trên người nàng liên tục dâng lên cao, tiếp tục lên cao, lên cao một cách điên cuồng...
Ầm!
Một luồng khí thế khủng bố tạo thành một luồng gió lốc kinh người, thổi bay toàn bộ rừng rậm.
Giây thứ ba...
"Thực lực của nàng ta mạnh như vậy sao!" Một Sứ giả Danh Sách nói với giọng khiếp sợ.
Tạ Đạo Linh cũng cảm thấy kinh ngạc với lực lượng hiện tại của mình, truyền âm hỏi: "Thanh Sơn? Con vừa làm cái gì vậy?"
"Sư tôn yên tâm, con chỉ tăng uy lực pháp thuật của người lên hai mươi ba lần mà thôi." Cố Thanh Sơn trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đám Sứ giả Danh Sách có điều kiêng kỵ, không dám tiến tới tấn công.
Hai mươi ba lần!
Trên mặt Tạ Đạo Linh lộ ra vẻ vui mừng.
Loại lực lượng này... Có vẻ như mình từng nghe nói qua...
Là chuyện mà những năm đó loài người không làm được.
Nói như vậy, cuối cùng bọn họ cũng thành công rồi...
Thời gian cách xa đằng đẵng, truyền thừa của bọn họ có thể tiếp tục kéo dài, hi vọng của loài người được gửi gắm cho Cố Thanh Sơn.
Hóa ra là Thanh Sơn!
Hắn có được lực lượng của Nhân Gian giới!
Chẳng những hắn không rời đi, mà còn quay trở lại, trở lại đúng vào thời khắc này!
Tạ Đạo Linh nhắm mắt lại, cố gắng làm cho hô hấp của mình trở nên bình thường.
"Thôi được, ngày hôm nay, sư đồ chúng ta lại sóng vai chiến đấu, cùng nhau phá địch." Tạ Đạo Linh nói nhỏ.
Cố Thanh Sơn nói: "Sư tôn yên tâm, con sẽ giết bọn chúng quăng mũ cởi giáp, hiện tại con có..."
Tạ Đạo Linh lắc đầu, nói: "Không, con hãy ngoan ngoãn đứng ở phía sau lưng của ta, con hiểu chưa?"
"Hả? Dạ... vâng." Giọng nói của Cố Thanh Sơn nhỏ lại.
Sau khi nghe thấy lời đồng ý này, Tạ Đạo Linh thả pháp thuật trong tay ra.
Thiên Pháp - Hồng Hoang Loạn Kiếp!
Thời gian vừa đúng tới giây thứ chín.
Thiên địa biến đổi.
Loạn Kiếp Phong có thể phá hoại mọi thứ từ trong hư không hạ xuống, tàn phá bừa bãi.
Thế giới hóa thành hai màu đen trắng. Lờ mờ có thể thấy được có một bóng người khổng lồ từ phía xa tới đây.
Nó nhìn thoáng qua thế giới này.
Chúng sinh, vạn vật thế giới, kể cả hữu hình lẫn vô hình, thực lực mạnh yếu ra sao, mọi thứ đều hóa thành bột mịn, biến mất hầu như không còn trong Loạn Kiếp Phong.
Thế giới không còn tồn tại.
Thế giới biến mất.
Tạ Đạo Linh đứng trong hư không, Cố Thanh Sơn trốn ở sau lưng nàng.
"Sư tôn, chiêu này của người... Thật là..."
Cố Thanh Sơn mang mấy phần bất đắc dĩ mà nói.
"Chiêu này vốn là sát chiêu, lại bị con gia trì hai mươi ba lần uy lực, đương nhiên lợi hại rồi." Tạ Đạo Linh mỉm cười nói.
"Cục diện hiện tại rốt cục là sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thiên Đế giả đã bị ta giết, trong thân thể hắn ta có một thứ côn trùng đặc thù, lúc ta giết chết hắn, con côn trùng kia nhìn ta một cái rồi lập tức chui vào hư không biến mất không thấy đâu nữa." Tạ Đạo Linh nói.
"A, đó là một thứ côn trùng chí cường trong hư không —— nó khống chế Thiên Đế giả, mưu toan tham dự tranh hùng." Cố Thanh Sơn giải thích cho nàng.
Hắn thuật lại mọi chuyện lúc trước một lần, chỉ lược qua tên của Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng, để tránh sư tôn bị con quái vật kia cảm ứng được.
"Một con côn trùng đang trong quá trình tiến hóa? Cũng thế thôi, nó không đến thì thôi, đến cũng chưa chắc đã là đối thủ của những Chủ Tể Thanh Đồng đó."
Tạ Đạo Linh lại thở dài, lắc đầu nói: "Những Chủ Tể Thanh Đồng đó đều đã tiến vào mộ chung cực, một mình ta không phải là đối thủ của chúng, cho nên dứt khoát ở bên ngoài hấp dẫn sự chú ý, để Thần Chủ Hoàng Tuyền lặng lẽ trà trộn vào mộ chung cực, nhìn xem có cơ hội hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận