Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1566. Tận Thế Truy Kích


Đánh dấu
Hắn lại đi bái quyển sách cũ.
Lại có một luồng sức mạnh từ trong quyền sách cũ truyền đến, đẩy hắn ra xa mấy thước.
Sau đó, móng tay và khúc xương cũng y như vậy.
Thật đúng là thú vị, không ngờ những thứ sứt mẻ này cũng có thể đẩy một tu sĩ Tu Di Sơn Chủ như mình đây bay đi!
Trong lòng Cố Thanh Sơn nghĩ thầm, bước lên lầu trên.
Tầng thứ hai.
Nơi này phân thành ba hướng, nổi lên ba đài cao, chia ra thờ cúng một tảng đá, một giọt nước lơ lửng giữa không trung, một nắm đất sét.
Cố Thanh Sơn đi tới bái lạy, lại lần lượt bị đẩy qua một bên.
Hắn phẫn nộ đi lên tầng thứ ba.
Tầng này phân thành hai phương hướng, chia ra thờ cúng một cái vảy và một chiếc lông vũ.
Cố Thanh Sơn nhìn lông vũ, tìm được tin tức liên quan từ trong trí nhớ của Trương thiếu chủ.
Lông vũ này là khởi nguồn của cái tên Phi Vũ.
Nếu như có thể cộng minh với chiếc lông vũ này, tiến tới thông linh thì có thể thu được sức mạnh đặc biệt cường đại trên phương diện cung thuật.
Cố Thanh Sơn đi lên phía trước, bái lạy lông chim.
Một giây sau, hắn trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài.
Lần này, Cố Thanh Sơn bắt đầu chửi thầm trong lòng.
Chẳng lã mình là người ngoài cho nên không thể thông linh với những thứ kỳ quái này?
Hắn chuyển hướng nhìn sang cái vảy kia.
Đây là hi vọng cuối cùng, nếu như hy vọng tiêu tan, mình cũng không cần đến thân phận Lý Tam nữa, rời khỏi nơi này ngay.
Mình đến đây để điều tra bí mật, không thể ở đây gác cổng cả đời.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, đi lên trước, khẽ bái lạy.
Hai chân hắn hơi tách ra, sớm chuẩn bị đối phó với lực đẩy mạnh, để tránh lúc bị đẩy bay đi trông quá mức chật vật.
Bái lạy.
Thẳng lưng.
Đứng vững.
Ồ....
Lần này không bị đẩy ra?
Trong đầu Cố Thanh Sơn vừa hiện lên một suy nghĩ, bỗng nhiên toàn bộ thế giới trước mặt hắn tán đi.
Trong hư không vô tận, một vật khổng lồ chiếu vào mắt hắn.
Đây là một quái vật hình người vô cùng to lớn.
Nói một cách chính xác, cũng không thể coi là hình người được, bởi vì khuôn mặt nó rõ ràng là mặt người, nhưng cơ thể lại là thân rắn dài ngoằng.
Đây là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết viễn cổ, nhưng không biết vì sao hư ảnh của nó lại bỗng nhiên xuất hiện.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, chợt nhớ đến một chiêu thần kỹ.
Bất Chu Sơn Đoạn!
Lẽ nào bởi vì mình có thần kỹ này cho nên mới sinh ra cộng minh với cái vảy ấy?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai tay mình nóng rực.
Ký hiệu tự nhiên huyền ảo in lên trên hai tay hắn, lúc ẩn lúc hện, tỏa ra một loại uy năng thần bí.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ phát sáng nhanh chóng hiện ra:
[Ngài thành công thu được cộng minh, hoàn thành lần thông linh này.]
[Ngài đã trở thành một võ giả thông linh.]
[Phương pháp thông linh của ngài là: Quyền thuật.]
Cộng minh thành công, nhưng dị tượng trước mắt vẫn chưa biến mất.
Cố Thanh Sơn cũng không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác ngoài yên lặng theo dõi diễn biến.
Chỉ thấy quái vật thân rắn khổng lồ vẫn không hề nhúc nhích trong bóng tối vô tận.
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhìn, lại thấy thân hình nó chỉ là một cái bóng hư ảo.
Hình ảnh hư ảo này bám vào một vật có thật nào đó.
Đúng vậy, thật ra nó chỉ còn lại một bộ hài cốt.
Từ đầu đến cuối bộ xương khắp nơi đều là vết nứt, rất nhiều chỗ đã hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên, dường như nó đã nhận ra điều gì, nhìn sang Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lập tức không thể động đậy.
Thần hồn và thân thể đều rơi vào trạng thái cứng đờ, bất luận hắn có cố gắng thế nào cũng không thể mảy may nhúc nhích.
Quái vật khổng lồ chậm rãi chuyển động, đi tới trước mặt hắn.
Ở khoảng cách mấy trăm trượng, lơ lửng trong hư không vô tận, Cố Thanh Sơn chỉ lớn bằng con mắt của đối phương.
Tồn tại kia nhìn Cố Thanh Sơn, phát ra âm thanh ồm ồm:
“Phiền thật. Hoàng Tuyền Quỷ Vương, Sơn chủ của núi thần, ta không thể để ngươi chết ở chỗ này.”
Kèm theo những lời này, Cố Thanh Sơn phát giác trói buộc trên người mình dần dần biến mất.
Nó nhận ra binh khí của mình?
Nó là ai? Từ đâu đến? Tại sao lại có một mảnh vảy rơi vào Hang Sâu Vạn Thú?
Cố Thanh Sơn bụng đầy nghi vấn nhưng không có cơ hội nói ra.
Một luồng sức mạnh cường đại rơi vào trên người Cố Thanh Sơn, lôi kéo hắn, bay về phía hư không bên ngoài.
Tồn tại kia nói một cách dồn dập: “Ta có thể truyền thừa loại sức mạnh này của ta cho ngươi, nhưng ngươi phải lập tức rời đi, chậm thì chắc chắn phải chết!”
Nó dùng hết toàn lực khiến cho xương cốt toàn thân phóng ra ánh sáng mờ nhạt, rọi sáng vùng bóng tối vô biên.
Cố Thanh Sơn giương mắt nhìn, không khỏi nín thở.
Bóng tối kia không phải là bóng tối, mà là dày đặc chằng chịt những con sâu màu đen, dày đặc đến nỗi Cố Thanh Sơn đưa mắt đi đâu cũng có thể trông thấy được.
Tồn tại kia bị hơn mười xích đồng xuyên qua xương cốt, cố định chặt chẽ, thân hình chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển trong cự ly ngắn.
Nó bị nhốt trong biển sâu màu đen!
Mà những con sâu màu đen này dường như cảm ứng được cái gì, dần dần trở nên hỗn loạn.
“Rít...”
Một con sâu màu đen phát ra tiếng kêu chói tai, lao thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
“Đi!”
Tồn tại khổng lồ lại quát lớn một tiếng, tựa như sấm sét rung trời.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy lực lôi kéo đột nhiên tăng mạnh, ngay lập tức mang hắn đi xa.
Tốc độ không có gì sánh kịp làm cho quang cảnh bốn phía trở nên mơ hồ không rõ.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống, rơi xuống...
Bỗng nhiên hắn thấy ở cuối tầm mắt, con sâu màu đen vẫn không ngừng đuổi theo.
Con sâu dài màu đen có gương mặt của người, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
“Đừng... hòng... chạy...”
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn lại đọc được ý nghĩ của đối phương.
Bỗng nhiên, con sâu màu đen tăng nhanh tốc độ, ngoác cái miệng đầy những răng nanh sắc nhọn ra, ngoạm lấy Cố Thanh Sơn.
Hắn phát hiện mình không thể nhúc nhích dù chỉ một chút!
Mắt thấy con sâu gần cắn đầu mình, nhưng rồi chỉ chớp mắt sau...
Thế giới hóa thành hư vô, biến mất ngay trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mở mắt.
Bốn phía không tiếng động, yên tĩnh mà an bình.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đứng ở tầng thứ ba của tháp Phi Vũ Thông Thiên, đang đối mặt với miếng vảy sứt mẻ kia.
Không có quái vật, không có sâu, không có tồn tại bị những sợi xích dài bằng đồng giam cầm.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bịch!
Cố Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc liên tục.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên lưng.
Không, đó không phải là ảo giác.
Mình thực sự suýt chết, chết trong một loại truyền tống căn bản không cách nào kháng cự.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Ánh mắt của hắn rơi vào trên Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ phát sáng vẫn dừng lại ở trên đó:
[Ngài thành công thu được cộng minh, hoàn thành lần thông linh này.]
[Ngài trở thành một võ giả thông linh.]
[Phương pháp thông linh của ngài là: Quyền thuật.]
Khi Cố Thanh Sơn đọc lại những dòng nhắc nhở này thêm một lần nữa thì một dòng chữ mới xuất hiện:
[Ngài thu được một lần thông linh siêu thời không.]
[Trong quá trình thông linh, một loại tận thế nào đó theo đuôi ngài, đi tới vị trí hiện tại của ngài.]
[Loại tận thế này có uy lực vô cùng, Hang Sâu Vạn Thú cũng không có khả năng chống cự.]
[May mắn, trong toàn bộ tận thế ấy chỉ có một con sâu cỏn con đi theo tới.]
[Sau năm phút nữa, con sâu màu đen kia sẽ chuẩn bị giáng lâm xuống động Đông Hoang.]
[Xin chú ý, động Đông Hoang sắp rơi vào tận thế.]
Tận thế?
Một con sâu?
Tại nơi tồn tại khổng lồ bị nhốt có vô số con sâu màu đen, nến như tất cả đều tới đây, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm.
Thế nhưng chỉ một con sâu thì chắc không phải là vấn đề gì lớn.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ thì bên trong tháp Phi Vũ Thông Thiên bỗng dâng lên một trận dao động.
Đây là thuật pháp truyền tống không gian, chắc là tháp Thông Thiên cảm ứng được hắn đã hoàn thành thông linh, chuẩn bị truyền tống hắn đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn đợi một hơi thở.
Quả nhiên, không gian dao động càng ngày càng mạnh, nhanh chóng ném Cố Thanh Sơn ra ngoài tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận