Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1792. Tác Dụng Của Hồng Trần Đạo (2)


Đánh dấu
Rồi hắn ta ném pháp trượng cho Cố Thanh Sơn, rồi lại dặn:
"Ngươi cũng cẩn thận chút, thứ này là bảo vật của đạo viện, ta cũng chỉ mượn nó để học tập thuật pháp mà thôi."
"Yên tâm đi." Cố Thanh Sơn nói, rồi đón lấy pháp trượng.
Trong hư không, ngay lập tức xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Tinh Thần Ngưng Quang pháp trượng, pháp trượng cao cấp.]
[Pháp trượng này là pháp trượng đặc biệt, có thể điều khiển lực lượng những ngôi sao, dẫn ra lực lượng ánh sao từ bầu trời, phóng ra pháp thuật công kích với uy lực mạnh mẽ, khi sử dụng nó thì phải cẩn thận. ]
[Pháp trượng này đã từng dùng các loại pháp thuật như sau: ]
[Thứ nhất, Dao Quang Khuynh Lạc. ]
[Thứ hai, Phù Dao Trùng Tiêu. ]
[Thứ ba, Tinh Hồn Pháp Phách. ]
[Tình hình cụ thể như sau: ]
[Dao Quang Khuynh Lạc, là pháp thuật cơ bản của thuật pháp Ngôi Sao, hiệu quả như ngôi sao rơi xuống... ]
[Phù Dao trùng Tiêu chính là... ]
[...]
[Xét thấy ngài đã từng được truyền cho tri thức cao đẳng của giới tu hành từ chư giới quá khứ, đã thông hiểu đạo lý, sử dụng bình thường, hồn lực cần thiết để lĩnh ngộ ba pháp thuật trên được giảm mạnh. ]
[Lĩnh ngộ tất cả thuật pháp cần một trăm ngàn hồn lực. ]
[Ngài có lĩnh ngộ hay không? ]
Cố Thanh Sơn không do dự chút nào.
Mình có thể giúp Tô Tình lần này, thế nhưng sau đó lại không thể giúp đỡ gì cho hắn ta nữa cả.
Chẳng thà dùng cơ hội lần này, xóa sạch uy hiếp cho hắn ta.
Điều này có thể uy hiếp những kẻ muốn gây chuyện với Tô Tình, nếu muốn tiếp tục hại hắn ta thì cần suy nghĩ thêm nhiều nữa.
Một trăm ngàn hồn lực, thật sự không tính là gì cả.
"Lĩnh ngộ toàn bộ." Cố Thanh Sơn nói.
Ngay sau đó, một luồng khí ấm từ pháp trượng tràn vào cánh tay Cố Thanh Sơn, hội tụ tại một chỗ, rồi chầm chậm chạy tới biển ý thức của hắn.
Cố Thanh Sơn dùng pháp trượng vung lên.
Tầng mây như nước chảy, chảy về mọi phía xung quanh.
Có thể nhìn rõ ràng từng tòa cung điện trên bầu trời.
Phía trên dãy cung điện này, có ánh sao lấp lóe, cùng nhau bay vút lên, rồi tụ lại thành một luồng ánh sáng chói mắt, từ từ rơi xuống.
Cố Thanh Sơn đưa tay, tiếp nhận luồng ánh sáng này.
Ánh sao rất chói mắt, tản ra khí tức hủy diệt mọi vật.
"Thế nào? Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?" Cố Thanh Sơn nói một cách bình thản.
Tu sĩ trước mặt kinh ngạc tới há to miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Pháp thuật này là... Phù Dao Trùng Tiêu."
Phù Dao Trùng Tiêu, là một pháp thuật cấp bậc cao nhất trong hệ pháp thuật Sao Trời, độ khó lĩnh ngộ cực cao, toàn bộ đạo viện Ngọc Hành đều không có mấy người có thể lĩnh ngộ nó.
Kể cả những trưởng lão trong đạo viện.
Cố Thanh Sơn vung tay, xua tan pháp thuật, rồi ném trả pháp trượng trở về.
Hắn ôm quyền, nói: "Ngày thường tại hạ làm nhiều việc không nghiêm túc, làm cho hôm nay xuất hiện chuyện như này, thế nhưng tại hạ vẫn luôn dốc lòng với đạo thuật, tuyệt đối không có ý nghĩ hại người. Nếu ngày thường có gì đắc tội thì chỉ là vô tâm, không cố ý, mong đạo hữu đừng trách."
Tu sĩ kia nhận lấy pháp trượng, ôm quyền: "Ngươi dùng thời gian bao lâu, để học xong Phù Dao Trùng Tiêu?"
"Rất nhanh." Cố Thanh Sơn trả lời.
Tu sĩ kia thở dài, nói: "Ta không bằng ngươi."
Sau khi nói xong, hắn ta nhảy xuống đài.
Trên đài chỉ còn lại Cố Thanh Sơn.
Đám người yên lặng quan sát hắn.
"Từ giờ trở đi, hắn chính là người đứng đầu thuật tu." Có người nói nhỏ.
Tên Tô Tình này, thực sự là... không có cách nào hình dung ra được.
Chẳng lẽ Hồng Trần đạo lại có tác dụng lớn như vậy sao?
Đám đệ tử suy nghĩ miên man, rồi tự hỏi mình có nên nhập thế một lần để rèn luyện đạo tâm hay không đây?
Có lẽ mình cũng có thể tiến bộ nhanh chóng như Tô Tình!
Coi như không thể như hắn, thì tu vi của mình cũng chắc chắn sẽ được tăng lên.
Không ít người đã quyết tâm làm điều này.
Về sau, chuyện của Tô Tình truyền ra, làm cho bảy đạo viện lớn thành Côn Luân đều xôn xao.
Khoảng một năm sau đó, nhân khẩu thành Côn Luân được tăng lên rất nhiều.
Những người nào không hiểu rõ mọi chuyện, chắc chắn sẽ không nghĩ được ra tại sao Tô Tình lại có quan hệ tới việc nhân khẩu của thành Côn Luân tăng lên.
Đương nhiên, câu chuyện này là để nói với người xa lạ, không cần nói tới cũng được.
Dưới đài Luận Đạo, tu sĩ đeo trường đao kia vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn tiếp tục bước ra bên ngoài đài Luận Đạo.
Thêm vài bước nữa là hắn sẽ có thể bước tới bậc thang xuống dưới đài rồi.
Nói như vậy, chuyện ngày hôm nay sẽ kết thúc tại đây, viện chủ và các trưởng lão đều sẽ trở về, nếu muốn tiếp tục làm phiền Tô Tình thì sẽ không còn dễ dàng như lúc này nữa.
Tu sĩ đeo đao nhíu mày, chầm chậm rút thanh trường đao sau lưng ra.
Cố Thanh Sơn vẫn luôn chú ý tới hắn ta, lúc này mới nói: "Nếu như không còn việc gì, thì Tô TÌnh ta sẽ đi xuống. Xin Giới Luật trưởng lão cũng đừng để kẻ gian mê hoặc tiếp, không có việc gì cũng gọi toàn bộ đạo viện tập trung, làm những chuyện phá hủy thanh danh của người khác."
Nói xong, hắn chuẩn bị bước xuống dưới đài.
Toàn trường trở nên yên lặng.
Bỗng nhiên, người cầm đao kia nhảy lên đài Luận Đạo, quát: "Chậm đã!"
Cố Thanh Sơn dừng bước.
Cuối cùng, đối phương cũng chuẩn bị ra tay rồi.
"Đạo hữu, có chuyện gì không?"
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, hỏi.
Tu sĩ kia cầm trường đao trong tay, nói: "Vừa rồi ngươi có nói ngươi tu kiếm thuật, người bình thường không thể luyện thành kiếm thuật được. Rút kiếm của ngươi ra."
Cố Thanh Sơn nói: "Tại sao ta phải rút kiếm?"
"Bởi vì ta hoài nghi ngươi nói suông, chưa bao giờ tu luyện kiếm thuật, chỉ là loại người kiêu căng ngạo mạn mà thôi." Tu sĩ cầm đao nói.
Cố Thanh Sơn: "Điều này cũng không có quan hệ gì tới ngươi đúng chứ?"
"Ta tu luyện đao đạo, mà đao pháp chính là thuận theo tâm ý, chuyện mà ngươi làm mấy ngày trước thật sự làm cho ta khó chịu, cho nên ta phải kiểm tra xem ngươi thực sự là người có tài, hay cũng chỉ là hạng giá áo túi cơm mà thôi." Người kia nói.
Chuyện mấy ngày trước mà Tô Tình làm?
Chuyện gì vậy?
Tô Tình chưa nói qua chuyện này nha.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ nhanh chóng, rồi nói: "Thuận theo tâm ý? Cho nên kẻ nào làm ngươi khó chịu, thì ngươi muốn giết kẻ đó sao?"
"Không phải nói nhảm nữa, chỉ cần ngươi đấu với ta, ta sẽ có cách hiểu rõ điều này. Tới đi, cho ta xem kiếm của ngươi như thế nào." Người kia nói.
Cố Thanh Sơn chắp hai tay, im lặng.
Tình hình hiện tại là như thế nào đây?
Mặc dù trên người đối phương có sát ý, thế nhưng càng lớn hơn chính là tức giận và khinh thường.
Chẳng lẽ Tô Tình thực sự làm chuyện gì quá quắt lắm à?
Cố Thanh Sơn nhớ lại trước khi tới đây, Tô Tình căn dặn mình:
"Tô Tình ta thực ra cũng không có kẻ địch nào, người khác muốn hại ta, nhiều nhất cũng chỉ muốn đuổi ta ra khỏi đạo viện mà thôi."
"Cho nên, khi ngươi xích mích với người khác thì cũng không nên giết hắn ta, chỉ cần dạy cho hắn ta một bài học là được rồi."
Không giết đối phương sao?
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ, vừa hỏi: "Nói như vậy, ngươi muốn đấu sinh tử với ta sao?"
"Tất cả mọi người ở nơi đây làm chứng, quyết đấu sinh tử, tự dựa vào bản lĩnh của mình." Người kia nói.
Rồi hắn ta tiện tay vỗ về phía hư không, ngay lập tức có một bộ giáp bao phủ toàn thân hiện ra, tự tách thành từng bộ phận, mặc lên trên người hắn ta.
Người kia vung thanh đao lên, chiến ý bùng lên.
Cố Thanh Sơn thấy vậy thì hơi do dự.
Nơi này là thế giới tu hành, kiếm của mình lại không thể lấy ra, dù sao với thân phận của Tô Tình thì không thể giải thích được lai lịch của bốn thanh kiếm này.
Kể cả Thiên và Địa, lẫn Lục Giới Thần Sơn và Triều Âm đều là kiếm cấp bậc thần khí.
Mang bất kỳ thanh kiếm nào ra, cũng đều có thể gây chấn động toàn bộ giới tu hành.
Hơn nữa...
Tô Tình nổi giận cũng có thể cầm dao găm tự đâm chính mình, chỉ vì để người khác cảm thấy hắn ta bị trưởng lão hại chết.
Hiện tại hắn ta lại không cho phép giết người.
Chẳng lẽ là do thế lực của đối phương rất lớn, cho nên hắn ta sợ sau khi giết người, sẽ bị người nhà nạn nhân trả thù liên tục hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận