Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3149. Người phía sau màn



Vừa rồi...
Dòng thời gian như chảy ngược lại.
Hai người đều trở về thời điểm trước khi chiến đấu.
"Chuyện này là... uy lực của thanh kiếm này..."
"Thiên kiếm, không, Thiên và Địa!"
Hai người đồng thanh nói.
Đúng vậy, loại lực lượng có thể làm cho mọi thứ chảy ngược, đó là lực lượng của Thiên kiếm.
Loạn Lưu!
"Không đúng... Thần thông của thanh kiếm này chỉ có Cố Thanh Sơn mới phát huy ra được thôi chứ!" Tô Tuyết Nhi nói với giọng khó hiểu.
"Lực lượng của thần kiếm, ngay cả chính nó cũng không thể sử dụng dễ dàng, chỉ có chủ nhân mà nó chấp nhận mới có thể sử dụng, chẳng lẽ Cố Thanh Sơn ở nơi này?" Ninh Nguyệt Thiền cau mày nói.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cả hai đều là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được.
"Khó trách Địa kiếm sẽ biến mình trở thành mảnh vỡ, ẩn giấu trong toàn bộ trường học... Xem ra nó muốn kiểm soát mọi chiến đấu, không để cho chúng ta xuất hiện thương tổn." Tô Tuyết Nhi nói.
"Xem ra đây là ý của Cố Thanh Sơn, thế nhưng hắn vẫn đang ở Huyết Hải mà... Tới cùng là người nào, mới có thể điều khiển những thanh kiếm này?" Ninh Nguyệt Thiền lẩm bẩm.
Chuyện này cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Xung quanh yên tĩnh.
Hai người bỗng nhớ tới một thứ, đồng thanh nói: "Là nàng!"
Đúng vậy, nếu nwh Cố Thanh Sơn không ở nơi này...
Chỉ có một tồn tại, có thể điều khiển kiếm của Cố Thanh Sơn mà không cần hắn xuất hiện.
Bởi vì tồn tại đó biết mọi chuyện của Cố Thanh Sơn, vẫn luôn làm theo ý chí của Cố Thanh Sơn, thường lo liệu mọi thứ thay cho hắn.
Những kiếm linh trong tay Cố Thanh Sơn cũng thừa nhận địa vị của nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng sử dụng.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Sơn Nữ.
Dựa theo uy lực của thần thông "Tuệ Mệnh", nàng có tất cả lực lượng của Cố Thanh Sơn.
Chắc chắn là nàng!
Nàng ta cũng ở nơi đây!

Huyết Hải.
Trên mặt biển mênh mông vô bờ.
Tấm ván gỗ vẫn đang trôi nổi vô định.
Cố Thanh Sơn ngồi với dáng vẻ thoải mái trên ván gỗ, trong tay đang cầm cần câu, đang thả câu.
Một người đàn ông đẹp trai ngang ngửa với Cố Thanh Sơn đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên cạnh, đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Người Ghi Chép Lịch Sử - Yên Hỏa.
Hai người cứ ai làm việc nấy, mặc cho thời gian dần dần trôi qua.
Một thời gian sau.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn Yên Hỏa: "Này."
"Cái gì?"
"Tới giờ cơm."
"À, chờ ta một lát, bên ta sắp hoàn thành rồi."
"Ngươi đang bận cái gì vậy?"
Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ hứng thú.
Nghe hắn hỏi như vậy, Yên Hỏa đặt giấy bút sang một chiếc ghế khác, trên mặt xuất hiện sự buồn bực: "Aiz, còn một vài phiếu nợ còn chưa trả... tóm lại lại rất phiền phức, chúng ta ăn cơm trước đi."
Yên Hỏa lấy một nồi lẩu mùi thơm lan tỏa đặt lên trên ghế.
"Thời tiết dạo này hơi lạnh, có thể ăn lẩu thịt bò chứ?" Yên Hỏa hỏi.
"Đương nhiên." Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
Yên Hỏa bắt đầu dọn bát đũa.
Cố Thanh Sơn cũng thu cần câu lại, ngồi xổm trước ghế, nhìn nồi lẩu nóng hôi hổi kia, cũng cảm thấy nhàm chán liền tiện tay cầm mấy tờ giấy của Yên Hỏa lên nhìn.
Trên tờ giấy trắng ghi vài chữ:
"Danh sách thiếu nợ các minh chủ như sau: Máy Bay Trung Hoa, Mèo Chín Ngón, Misaka, Nấm Nhỏ hái cô nương, Hồ Trung Nhật Nguyệt, Tụ Lý Càn Khôn (bạch ngân minh), Cuồng Bạo Hổ Ca (bạch ngân minh), Trưởng Thôn Tân Thủ Thôn Tepal (bạch ngân minh), Tiểu Tiễn Thần Kỳ (bạch ngân minh)..."
Thứ này là cái gì?
Cố Thanh Sơn đang định hỏi thì đã thấy Yên Hỏa xông tới, cướp mất tờ giấy kia đi.
"Này..." Cố Thanh Sơn khó chịu.
Yên Hỏa cũng không trả lời, nhanh chóng dùng bật lửa châm lửa tờ giấy rồi đút nó vào dưới nồi lẩu, đốt thành tro bụi.
"Ngươi đốt tờ danh sách ghi nợ rồi?" Cố Thanh Sơn buông tay, nói.
"Bớt nói nhảm, ăn của ngươi đi." Sắc mặt Yên Hỏa trắng bệch, nói.
"Chậc chậc..."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Nghiệp có thể quật ta bất cứ lúc nào, tại sao ngươi lại làm lão lại (ý là có thể viết nhưng lại không viết) cơ chứ?"
Yên Hỏa buồn bực, nói: "Chẳng lẽ ta không muốn trả nợ sao? Quan trọng là có một số việc ngăn cản ta, làm cho ta buồn bực mất tập trung, không thể trả nợ."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"... Ta vẫn luôn cảm thấy có một vài chuyện đang diễn ra... tại phía dưới Huyết Hải và hư không, nó làm cho ta lo sợ bất an." Yên Hỏa nói.
Cố Thanh Sơn nghe, trên mặt dần dần xuất hiện một tia chứa thâm ý.
"Ngươi cảm thấy sẽ là chuyện gì?"
Hắn hỏi.
Yên Hỏa buồn khổ, ói: "Aiz, ta không biết, hình như có chuyện quan trọng nào đó đang kêu gọi ta, ta đã không kiểm soát được nữa mà muốn đi xem tận mắt..."
Người Ghi Chép Lịch Sử tên là Yên Hỏa này buông bát đũa xuống, đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống Huyết Hải.
Cố Thanh Sơn cầm quyển giấy và bút trên ghế lên.
"Này, ngươi không mang theo bút giấy theo à?"
"Cứ để nơi đó, nó sẽ tiếp tục ghi chép mọi chuyện diễn ra ở nơi này, ta đã mang theo một quyển vở khác cùng đi rồi."
"... Ta khuyên ngươi đừng đi, có lẽ sẽ có nguy hiểm." Cố Thanh Sơn nói.
"Yên tâm, thực ra ta là một người quan sát lịch sử, sẽ không tham dự bất cứ nhân quả nào, cho nên sẽ không có bất cứ thứ gì có thể làm ta bị thương." Yên Hỏa nói.
Trong sự quan sát của Cố Thanh Sơn, hắn ta nhảy lên, đâm vào Huyết Hải, trên mặt biển xuất hiện một gợn sóng nhỏ.
Rất nhanh, hắn ta đã xuyên qua Huyết Hải, đi tới hư không loạn lưu.
"Tới cùng... là cái gì?"
Yên Hỏa lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu, nhìn về một vị trí không rõ tại phía dưới hư không...
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Trong khoảnh khắc nào đó, Yên Hỏa có vẻ như nhìn thấy một chuyện nào đó không thể tưởng tượng nổi, chấn động toàn thân, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Thì ra là thế... để ta nghĩ lại chút, hình như có một câu thơ có thể hình dung tình hình như vậy..."
Hắn ta lấy giấy bút ra, viết cái gì đó.
Bỗng nhiên.
Trong hư không xuất hiện rất nhiều thứ vô hình, kéo chặt lấy hắn ta.
"Không!"
Yên Hỏa hét lớn.
Thế nhưng dù hắn ta giãy dụa ra sao thì những tồn tại vô hình từ bốn phương tám hướng vẫn liên tục lao tới, liên miên bất tận.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn ta bỗng rơi xuống phía dưới, biến mất không thấy đâu nữa.
Hư không còn lại khu vực hư vô.
Chỉ còn lại tờ giấy mà Yên Hỏa vừa viết còn ở lại nơi đây.
Xung quanh giống như có rất nhiều giọng nói nhỏ.
Tờ giấy kia cũng không ở lại nơi này.
Nó lơ lửng, bay lên trên hư không, nhập vào trong Huyết Hải, chậm rãi trôi nổi trên mặt biển.
Hết chương 3149.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3150
Bạn cần đăng nhập để bình luận