Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1941. Hóa Thân Của Tận Thế (1)


Đánh dấu
Trên bức bích họa sử thi trải rộng khắp thánh điện, vị nữ thần này chỉ chiếm một phần nhỏ không đáng kể, nếu như không quan sát một cách nghiêm túc thì gần như sẽ bỏ qua. Nhưng pho tượng Laques lại đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình trên bức bích họa, cho nên vị nữ thần này chắc chắn phải đại diện cho manh mối nào đó.
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ di chuyển, trực tiếp phi tới đỉnh bức bích họa, khám xét cẩn thận.
Không sai, là Laques, nhưng thân hình của nàng ta lại toát ra một cảm giác khó nói nên lời. Nó hoàn toàn không giống với bản thể chân thật của Laques và pho tượng Laques bên trong thánh điện.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Ba vị nữ thần nhìn chăm chú vào ba vị trí khác nhau.
“Tử Thần.”
“Các phần thân thể đứt rời.”
“Một thần linh nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế rất có vấn đề.”
Hắn nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ một hồi.
Tử Thần tượng trưng cho Tử Vong, cái này rất dễ đoán. Nhưng còn thi thể đứt rời và thần linh xa lạ tượng trưng cho cái gì?
Cố Thanh Sơn lẳng lặng hạ xuống từ trên chỗ cao của thánh điện, quan sát bốn phía.
Reneedol đã lấy đi hai món thần khí.
Ở đây, ngoại trừ pho tượng và bích họa thì không còn vật gì khác.
Cố Thanh Sơn nhớ lại những lời mà Laques từng nói.
“Năm đó ta từng dự đoán rằng tương lai vô số năm sau sẽ có người ra tay với những pho tượng của chúng ta... Thế nhưng ta thật sự không ngờ... đó lại chính là ba chị em Vận Mệnh chúng ta...”
Nói cách khác... Nàng từng đoán rằng sẽ có người ra tay với ba pho tượng, nhưng đó không phải Reneedol.
Như vậy Laques cho rằng ai sẽ ra tay?
Trong lòng Cố Thanh Sơn suy tư một hồi, bỗng nhiên phóng ngọn lửa hắc ám ra toàn thân.
Tử Thần.
Người ra tay với pho tượng, hẳn là Tử Thần!
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, tay phải siết chặt thành nắm đấm.
Vô số ngọn lửa lấp đầy không trung, dần dần rơi xuống và hội tụ trên nắm đấm của hắn. Hắn quay về phía ba pho tượng nữ thần, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Ầm!
Ba pho tượng nữ thần lại bị đánh cho vỡ tan tành lần nữa, rơi vãi khắp nơi.
Lúc này đây, thuật pháp phòng ngự trên pho tượng đã tiêu tan, cho nên ngọn lửa Tử Vong màu đen vẫn chưa tản đi, ngược lại vẫn quấn quanh những tảng đá vụn và thiêu đốt liên tục.
Cố Thanh Sơn yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, rất nhiều mảnh vỡ đã bị đốt chảy thành chất lỏng, chỉ có một số ít bộ phận bị đốt cháy đến phát sáng là vẫn còn duy trì hình dạng ban đầu.
Hắn nhìn thật cẩn thận, lại thấy những mảnh đá có thể duy trì hình dạng này đều là một vài tảng đá có thể tích tương đối lớn, chẳng hạn như cánh tay của Krotto, nửa người của Atropos, đầu của Laques, vân vân.
Thi thể rải rác đầy đất...
Trước mắt hắn hiện giờ không phải là “thi thể” của ba nữ thần đó sao?
Như vậy còn lại một đầu mối, đó là nữ thần xa lạ kia.
Điều này đã rất rõ ràng.
Cố Thanh Sơn khẽ vẫy tay, tất cả các bộ phận còn sót lại của mấy pho tượng đó đều nổi lên, bay tới trước mặt hắn.
Khoảng chừng có hơn một trăm bộ phận.
Cố Thanh Sơn không ngừng bấm quyết, lần nữa hợp tất cả các bộ phận lại cùng một chỗ.
Thời gian trôi qua...
Rất nhanh, một pho tượng nữ thần hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn. Hắn nhìn pho tượng này một chút rồi lại nhìn nữ thần được vẽ trên bức bích họa.
“Các ngươi nhìn xem, có giống nhau không?” Hắn hỏi.
“Giống, công tử.” Sơn Nữ nói với giọng tràn đầy bái phục.
“Ong!” Triều Âm cũng lên tiếng.
“Quả thực là y hệt như nhau, nhưng ta còn muốn nói một câu.” Địa kiếm lên tiếng.
“Câu gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cố Thanh Sơn, ngươi là yêu quái.” Địa kiếm đáp.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, pho tượng nữ thần mới tinh kia dần dần tỏa ra ánh hào quang lờ mờ, tựa như có cơ quan nào đó được kích hoạt.
Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, bức bích họa trên vách tường khắp thánh điện bắt đầu xoay tròn liên tục.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mái vòm của thánh điện. Ở bên dưới, bích họa quay xung quanh bức tượng nữ thần giữa trung tâm đại điện.
Từng cơn gió không ngừng thổi mạnh. Cả bức bích họa giống như sống lại, không ngừng biến ảo, cuối cùng hóa thành một vùng thế giới khác.
Thánh điện Nữ Thần Vận Mệnh biến mất, Cố Thanh Sơn phát hiện mình đứng trong một mảnh đất hoang đầy gió tuyết.
“Công tử?” Giọng nói của Sơn Nữ vang lên.
“Không sao, không cần ra tay, có lẽ ở đây cất giấu bí mật nào đó, Laques muốn nói cho ta biết gì đó.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn quan sát bốn phía.
Không có bầu trời, ngoài mặt đất thì chỉ có hư không hắc ám vô tận.
Cả vùng đất mênh mông trắng xóa, không có bất kỳ sinh linh nào, cũng không thấy bất kỳ thực vật nào.
Đây là một thế giới tĩnh mịch lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn đứng yên một hồi, vậy mà không hiểu sao tim lại đập liên hồi.
“Kỳ lạ, chẳng qua chỉ là một đoạn ảo ảnh, nhưng sao lại làm mình sinh ra cảm giác như vậy...”
Hắn tỉ mỉ cảm thụ một lúc, sau đó ngồi xổm người xuống, lấy tay gạt đi tuyết đọng trên đất. Chỉ thấy phía dưới tuyết đọng là lớp băng trong suốt long lanh.
Dường như cả vùng đất này là một khối băng, và hình như ở sâu trong khối băng có vật gì đó, nhưng mặc cho Cố Thanh Sơn nhìn kỹ đến đâu cũng chẳng thu hoạch được gì.
Giọng nói của Laques bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
“Lúc đầu, trong hư không vô tận, chỉ có một vùng đất đóng băng này. Cho đến một ngày, trong khối băng không biết đâu là tận cùng ấy, có một dòng máu chảy ra.”
Cả một vùng đất trắng xóa đột nhiên xuất hiện một điểm đỏ tươi. Nó dần dần lan ra, nhuộm cả vùng đất tuyết trắng thành màu máu. Vô số xúc tu mọc lên, tụ lại một chỗ giữa không trung, tạo thành hình hài một lão già.
Lão già vừa xuất hiện đã lập tức liên tục nhấn tay vào hư không, ngưng tụ vô số pháp tắc trong hư không và bắt đầu sáng tạo ra vạn vật.
Đất đai, sông ngòi, núi non, bầu trời, và cả... Thần linh.
Lão già ngưng tụ vô số pháp tắc lại cùng với nhau, tạo nên hình hài một người con gái.
Laques.
Thì ra thần linh đầu tiên là Laques!
Lão già vừa hoàn thành tác phẩm này liền lắc đầu lẩm bẩm: “Mạnh quá.”
Lão lập tức tách hai nguồn pháp tắc ra khỏi người Laques, sau đó tạo thành hai cô gái khác.
“Vận mệnh chia làm ba, như vậy xem như có thể yên tâm.” Lão già nói, sau đó tiếp tục tạo ra những thần linh khác.
Từng thần linh lần lượt ra đời.
Laques tiếp tục kể: “Tồn tại kia bị phong ấn trong khối băng, dùng máu của chính mình sáng tạo ra Chúa tể Nguyện lực Vô Tận, tiếp theo là sáng lập ra thế giới và hàng triệu thần linh. Hết thảy những thứ này đều là vì nó cảm ứng được một việc... Kỷ nguyên tận thế tới rồi.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy vòm trời bị một luồng sức mạnh hủy diệt phá vỡ, những quái vật với đủ loại hình thái khác nhau từ trên trời giáng xuống. Dưới sự chỉ huy của lão già, các thần linh vừa được sinh ra này bắt đầu giao chiến với vô số quái vật.
Trận chiến vô cùng kịch liệt. Các thần linh không ngừng ngã xuống, nhưng quái vật lại giống như vô cùng vô tận.
“Trong lần đầu tiên tận thế giáng lâm, chúng ta đã chịu thiệt hại lớn. Cũng may là Chúa tể Nguyện lực Vô Tận thấy tình thế không ổn nên đã phóng ra toàn bộ uy năng của bản thân để tăng cường sức mạnh cho mỗi một vị thần linh.”
Cố Thanh Sơn đứng trên chiến trường, tận mắt nhìn thấy những thần linh kia càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, mỗi một vị thần linh đều sở hữu sức mạnh không thể hình dung nổi, vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
Các thần linh càng đánh càng hăng, cuối cùng giết sạch toàn bộ quái vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận