Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2984. Bí mật của Thánh quốc



Cố Thanh Sơn đi nhanh hơn, xuyên thẳng qua từng hành lang dài dằng dặc.
"Các Thánh đồ đã được điều động, có ba khí tức rất mạnh đang tìm ngài khắp nơi, trong đó khí tức gần nhất cách ngài khoảng bảy trăm mét."
Cố Thanh Sơn không để ý lắm, nhẹ nhàng tránh khỏi đoạn cung điện lầu các đó, tiếp tục tăng tốc độ, về lại tòa lầu các khi trước.
Nơi này đã không còn ai cả.
Cố Thanh Sơn đóng cửa sau lại, xuyên qua cửa sổ, tránh đi mấy thị vệ tuần tra, yên lặng trở lại cung điện.
"Tại sao chúng ta lại trở về nơi đây, các hạ?" Cố Tô An hỏi.
"Trước đó, Giáo hoàng đã khám xét nơi này, trong thời gian ngắn nàng ta sẽ không trở lại, đây là lý do thứ nhất."
"Thứ hai thì sao?"
"Vì bảo vệ an toàn cho Hoàng đế nên nơi Hoàng đế sinh sống hằng ngày, thường có một vài đường hầm và mật thất."
Cố Thanh Sơn đang nói thì cảm thấy mũ trên đầu mình hơi rung lên.
Cái đèn pha trên đó phát sáng lên.
Một chùm sáng từ chiếc đèn bắn ra, chiếu lên một chiếc ghế tại góc của tẩm cung.
"Mũ công tác của Tầm Bảo giả đang làm việc."
"Nó ngửi thấy mùi vị của bảo tàng."
Ánh mắt Cố Thanh Sơn quét qua, vội vàng đi tới, ngồi lên trên ghế ngồi.
Ánh đèn di chuyển xuống phía dưới, chiếu lên trên tay cầm của ghế dựa, hóa thành một bàn tay ánh sáng, gõ nhẹ lên một nơi nào đó trên tay cầm.
Răng rắc!
Chỗ ngồi bắt đầu chuyển động, sau đó thụt xuống dưới, mang theo Cố Thanh Sơn biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, một chiếc ghế khác giống như đúc lại trồi lên, xuất hiện trên vị trí cũ.
Nếu như người không hiểu biết tới nơi này, cơ bản là không phát hiện được ra bất cứ thay đổi nào cả.
...
Cố Thanh Sơn được chiếc ghế mang đi rất nhanh, cuối cùng dần dần ngừng lại.
Phía trước hắn có hai bó đuốc tự động bốc cháy lên.
Một cánh cửa đã mở ra.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, nói: "Ta chưa từng nghĩ tới, phía dưới hoàng cung của Thánh quốc lại có một nơi như này."
Hắn đi vào bên trong cánh cửa.
Nơi này có một tế đàn, trên tế đàn thờ phụng ba bức tượng.
Một con chó đen.
Một con chim đen.
Ở giữa là một tồn tại hình người, mặc áo choàng, khuôn mặt đã bị áo choàng che phủ.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú lên ba bức tượng này, trên mặt xuất hiện vẻ nhớ lại.
"Hóa ra... là như vậy..."
Hắn than thở.
Cố Thanh Sơn đứng trước tế đàn, hít một hơi thật sâu.
Trên những bức tượng này... có lực lượng của Tử Thần.
Mặc dù đã rất yếu ớt, thế nhưng nó vẫn mang đặc tính của dòng sông Sinh Tử, mang đặc tính đặc biệt của dòng Tử hà.
Nếu như mình có thể thức tỉnh loại lực lượng này...
Như vậy, tình trạng bị đuổi chạy trốn khắp nơi như bây giờ, làm sao có thể tiếp tục lâu được chứ?
Coi như trở lại thế giới Tu Hành, đối mặt với Quảng Dương môn và thế giới Thần Võ, có gì phải sợ chứ?
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Chiếc mũ trêu đầu nhẹ nhàng bay lên, hóa thành thẻ bài, bị một cánh tay giữ chặt.
Sương mù dần dần xuất hiện.
Tạ Sương Nhan đứng trong sương mù, yên lặng quan sát Cố Thanh Sơn.
"Tại sao cô lại tới đây?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tới lấy lại thẻ bài của tôi, thuận tiện xem xem lựa chọn của anh là gì." Tạ Sương Nhan nói.
"Nơi này không có điều gì cần phải lựa chọn cả." Cố Thanh Sơn nói.
"Chẳng lẽ vừa rồi anh không có dự định thức tỉnh lực lượng Tử Thần sao?" Tạ Sương Nhan hỏi.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn ba bức tượng kia mà nở nụ cười.
Hắn chính là Tử Thần.
Hiện tại, chỉ cần vươn tay ra, dẫn dắt lực lượng tín ngưỡng ở trên bức tượng, ngay lập tức sẽ khôi phục thân phận là Tử Thần, sẽ bị ngàn tỷ thế giới cảm ứng được.
Thế nhưng hắn vẫn chắp tay sau lưng.
"Giáo hoàng đang ở bên ngoài, trên thế giới này đang bị Danh sách Dị Đoan tàn phá, nếu anh lại trở thành Tử Thần thì sẽ có lực lượng chiến thắng mọi thứ." Tạ Sương Nhan nói.
"Sức hấp dẫn của chuyện này rất lớn, đáng tiếc không thể làm vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Tại sao?" Tạ Sương Nhan hỏi tiếp.
"Khi lực lượng của Tử hà bị dẫn dắt đi, Mạc cũng sẽ phát hiện ra, nếu như Mạc phát hiện chuyện này thì Reneedol cũng sẽ biết được... Hiện tại Reneedol đang nắm giữ Thần khí Vận Mệnh, bên người còn có hai vị Nữ thần Vận Mệnh, thống trị toàn bộ Ác Quỷ giới, đối với cục diện trước mắt mà nói, nàng ta là một tồn tại dù vận dụng bất cứ mưu kế nào đều không thể ngăn cản, ta không thể dẫn nàng ta tham dự vào chuyện nơi đây được." Cố Thanh Sơn nói với vẻ thản nhiên.
Tạ Sương Nhan nghe xong, nhếch môi nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ bị lực lượng che mắt chứ."
"Lực lượng chỉ là lực lượng." Cố Thanh Sơn nói.
"Anh... lại trưởng thành hơn, hiện tại tôi càng có thêm lòng tin hơn rồi... thế nhưng tôi vẫn phải cho anh biết, Tà Ma đang dung nhập hoàn toàn vào Danh sách Ma Vương, tương lai không xa, đám Nhập Ma giả đã có thể triệu hồi bọn chúng xuất hiện trên thế gian, nếu như anh không thể nghĩ ra cách nào phá giải thì tôi cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ là người qua đường." Tạ Sương Nhan nói.
"Hình như cô vẫn luôn không xuất hiện nổi bật trong bất cứ đoạn thời gian nào cả, tại sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Những sứ đồ của Kỷ nguyên quá khứ như chúng ta đều đã mất đi lực lượng, không có cơ hội để làm lại... chỉ có anh, sứ đồ Hỗn Độn, mới có lực lượng có thể thay đổi mọi thứ trong thời kỳ cuối của kỷ nguyên này." Tạ Sương Nhan nói.
"Tại sao lại như vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mọi pháp tắc và huyền bí, đều chờ đợi anh và Tà Ma phân thắng bại, đó là cuộc chiến giữa kỷ nguyên cũ và kỷ nguyên mới, không có người nào có thể phá hoại chuyện này." Tạ Sương Nhan nói.
"Thế nhưng bọn chúng đã xâm nhập vào Danh sách Ma Vương, tại khoảng thời gian này chúng sinh không có cách nào thu hoạch được Danh Sách... Như vậy thì đánh kiểu gì đây?" Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
"Đó là chuyện mà anh cần giải quyết."
"Vậy còn cô?"
"Tôi không thể chết được, khi tôi chết thì Kỷ nguyên mà tôi đại diện sẽ chìm trong Vĩnh Diệt, muôn đời mất đi hi vọng... cho nên chỉ khi nào tôi có lại được lực lượng vốn có, mới dám đứng ra, cùng anh sóng vai chiến đấu."
"Tấm thẻ bài vừa rồi..."
"Tôi chỉ còn lại tấm thẻ bài đó, anh hiểu không?"
"Được rồi, thật ra tôi cũng không nên quá nghiêm khắc với cô, nếu tôi là cô thì cũng phải đảm bảo một tia hi vọng cuối cùng của kỷ nguyên không biến mất."
"Anh có thể hiểu được thì quá tốt."
Tạ Sương Nhan cười với hắn, bóng người dần dần lùi vào trong sương mù.
Cố Thanh Sơn vội vàng hô: "Này, muốn đi thì đưa tôi theo với, để tôi ở lại đây một mình thế mà được à?"
Hết chương 2984.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2985
Bạn cần đăng nhập để bình luận