Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1831. Ý Nghĩa Của Cái Tên


Đánh dấu
Giờ khắc này, hai tinh linh kia bỗng sinh ra ảo giác, gần như cho rằng đối phương chính là hóa thân của khu rừng.
“Có thể kết nối với thế giới, có được sức mạnh của thú pháp tắc khổng lồ, quả nhiên là người của thung lũng thế giới.”
Haii vị tinh linh nói xong, thu hồi cung tên, thi lễ với Cố Thanh Sơn.
Thái độ của bọn họ đã tốt hơn nhiều.
“Xin chờ một chút, chúng ta cần báo một tiếng với nhà vua.” Nữ tinh linh nói.
Nàng ta lấy ra một con chim sơn ca, nói nhanh mấy câu.
Chim sơn ca phóng lên cao, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn nói: “Vì sao các ngươi muốn giết người này?”
“Các hạ, đây là nô lệ của chúng ta, chúng ta có quyền xử trí hắn.” Nữ tinh linh giải thích.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, dùng thuật pháp chữa trị phóng ra trên thân người nọ, lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn cho rằng tinh linh là văn minh cấp cao, không ngờ vẫn là chế độ xã hội nô lệ.”
Người đàn ông trên mặt đất ho khan một tiếng, hai tay chống xuống đất, giùng giằng muốn đứng lên.
Gã thử vài lần nhưng không lần nào thành công, ngược lại trên mặt đất lầy lội có thêm vài vết cào.
Cố Thanh Sơn nhìn vết cào này một chút.
Nét viết lộn xộn hợp lại thành hai chữ: “Chạy mau.”
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc, vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, chặt đứt xiềng xích trên tay người đàn ông, mở nó ra.
Người đàn ông trợn tròn mắt, trên thân vô cớ phát ra một luồng khí thế.
“Không ngờ ngươi có thể phá hỏng xiềng xích giam giữ của tinh linh... Chúng ta đi!” Gã quát to.
“Chờ một chút, bây giờ không đi được.” Cố Thanh Sơn hờ hững nói.
Người đàn ông giật mình, sắc mặt biến đổi dữ dội.
Ầm!
Trong màn đêm, một trận sấm sét nổ vang, tia sét chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.
Trên cỏ, trong rừng rậm, trên nhánh cây, khắp nơi đều là tinh linh.
Bọn họ bị bao vây.
Cố Thanh Sơn nhìn phía đối diện, chỉ thấy vẻ cung kính trên gương mặt của hai tinh linh nọ đã hoàn toàn mất dạng.
“Ha ha ha, một nô lệ đến từ thung lũng thế giới có thể làm rất nhiều việc.” Nam tinh linh cười nói.
Cố Thanh Sơn khó hiểu mà nói: “Các ngươi luôn luôn bắt người qua đường sao?”
“Chỉ có kẻ thấp hèn mới có thể tôn lên sự cao quý!” Nữ tinh linh nói.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Chẳng biết từ lúc nào, trường kiếm trong tay hắn đã biến mất.
Mưa đã tạnh.
Thâm trầm tối tăm còn hơn đêm tối từ trong rừng rậm xông lên tận trời không, tách Cố Thanh Sơn và người đàn ông nọ ra với mọi thứ xung quanh.
Triều Âm, Họa Ảnh.
Thiên kiếm, Họa Ảnh.
Địa kiếm, Họa Ảnh.
Lục Giới Thần Sơn kiếm, Họa Ảnh.
Bốn kiếm thành ảo ảnh, giác ngộ bí kiếm, ánh kiếm trùng trùng!
Vù...
Tiếng kiếm xé gió chói tai vang lên, cho đến khi biến mất vào phía xa trên bầu trời.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Tí tách.
Nước mưa rơi xuống một lần nữa.
Mưa máu.
Cố Thanh Sơn đứng dưới mưa, đưa tay cầm trường kiếm.
“Sự cao quý chưa bao giờ cần cái gì làm nền, thứ đáng ghê tởm mởi cần.”
Hắn tùy ý bình luận.
Người đàn ông bên cạnh đã nhìn tới mức ngây người.
“Các ngươi... Người của thung lũng thế giới đều mạnh như vậy?” Gã nhịn không được, hỏi.
Cố Thanh Sơn nhún vai, nói: “Ta mới vừa vào học được một ngày, chỉ là một học viên mới.”
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Người đàn ông hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “À, bên chỗ chúng ta xảy ra chút chuyện, vì ta là người mới nên bị phái tới đây thăm dò một việc... Ngươi biết một nô lệ tên là Reneedol không?”
“Nô lệ! Ngươi đang nói đùa à, tinh linh nhất định sẽ không ban cái tên này cho bất cứ nô lệ nào!” Người đàn ông cao giọng nói.
Cố Thanh Sơn không hiểu mô tê gì, hỏi: “Là sao?”
Người đàn ông nói: “Đây chính là từ ngữ tốt đẹp nhất trong ngôn ngữ của tinh linh và người khổng lồ, ta cũng phải ở lãnh địa tinh linh mấy năm nay mới hiểu được hàm ý trong cái từ này.”
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Như vậy xem ra, Reneedol không phải nô lệ?
Nhưng rõ ràng nàng ta mặc y phục của nô lệ, trên cánh tay cũng có dấu ấn của nô lệ.
“Ta cũng từng học ngôn ngữ tinh linh, nhưng không biết Reneedol có nghĩa là gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Người đàn ông kia thả nhẹ giọng điệu, nói: “Đóa hoa mỹ lệ trong làn gió thoảng buổi ban mai.”
Cố Thanh Sơn dẫn theo người đàn ông kia, trốn ra sau một cây đại thụ.
“Ngươi gặp cô gái này bao giờ chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trên tay hắn phóng ta một màn sáng, hóa thành hình ảnh Reneedol.
Người đàn ông lắc đầu nói: “Chưa từng thấy. Trong lãnh địa của tinh linh, chúng ta chỉ có thể làm công việc thấp hèn nhất, có rất nhiều nơi nô lệ không được phép lui tới.”
“Trong các nô lệ thì sao?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
“Cũng không có. Cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là nô lệ thì cũng nhất định là vật phẩm tư nhân của lãnh chúa tinh linh, ta không thể nhìn thấy.” Người đàn ông nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Hơn nữa tinh linh sẽ không ban tặng cái tên ‘Reneedol’ cho một nô lệ.”
“Đúng.” Người đàn ông đồng ý nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, nói: “Đừng lên tiếng.”
Hắn giơ bàn tay lên, nắm chặt thành quyền.
Lời chúc phúc của các thế giới trong quá khứ!
Một cảm giác khó thở kéo tới.
Cố Thanh Sơn không ngã ngồi xuống đất, ngược lại, hắn điều chỉnh thân thể và ý chí, bắt đầu đợi pháp tắc giáng lâm.
Hiện tại hắn đã tù từ tìm ra phương pháp chính xác, sẽ không hao hết sức mạnh ngay từ đầu.
Bóng tối tan đi, một thế giới khác ẩn ngoài bóng tối xuất hiện trong cảm giác của Cố Thanh Sơn.
Một tồn tại vĩ đại mênh mông vô ngần đang thoi thóp nằm ở nơi đó.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cả kinh.
“Thú pháp tắc khổng lồ... hình như bị thương.”
Hắn lặng lẽ hồi tưởng lại lời dạy của trưởng lão, ân cần thăm hỏi tồn tại kia:
“Chủ nhân của pháp tắc tôn quý, ta là Rod đến từ thung lũng thế giới, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?”
Tồn tại kia giật giật, mệt mỏi đáp lại: “Thì ra là người của thung lũng thế giới, thảo nào có thể thấy ta. Nhưng ngươi không giúp được ta, ta cần năm tháng khá dài mới có thể khôi phục.”
Cố Thanh Sơn cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thú pháp tắc khổng lồ nói: “Một loại vận mệnh không may đã bắt đầu, mà ta là căn cơ của pháp tắc, không thể nói ra chân tướng của vận mệnh, ta phải giữ im lặng.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngài không cần phải nói gì cả, xin cho ta một chút chỉ dẫn nho nhỏ, ta sẽ đi tìm hiểu chân tướng mọi chuyện.”
Thú pháp tắc khổng lồ nói: “Được rồi, ta có thể cho ngươi biết. Nơi biên giới của lãnh địa tinh linh và người khổng lồ có một cây cổ thụ cao chọc trời, đó là Thánh thụ pháp tắc vận mệnh mà ta mời rất nhiều thú khổng lồ pháp trận đến mới trồng được, vốn dĩ...”
“Ôi...” Thú khổng lồ nặng nề thở dài, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi có thể đến được chỗ cái cây chết héo kia, ngươi sẽ thấy được đáp án.”
“Lên đường đi, người của thung lũng thế giới. Tinh linh và người khổng lồ đã bắt đầu giao chiến, nếu để muộn, ngươi sẽ không thể nào đến nơi đó được.”
Thú khổng lồ biến mất.
Thế giới của pháp tắc và nguyên lực tan biến ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cảm giác mơ hồ dần dần biến mất, nhưng Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.
Có lẽ chỉ khi thực sự đi xem thì mới biết được ngọn nguồn.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dốc mấy hơi.
Vẫn hơi mệt mỏi.
Cũng không biết đến lúc nào mới có thể như Đại Ca, dùng sức mạnh của thế giới gia tăng cho bản thân, kéo dài chiến đấu.
Hắn còn đnag nghĩ ngợi, trong rừng rậm tối tăm chợt vang lên một loạt âm thanh.
Loạt xoạt... Loạt xoạt...
Cố Thanh Sơn thu lại hơi thở, cúi thấp đầu, yên lặng chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, bảy tám thân hình xuất hiện trong thần niệm của hắn.
Đó là một đội nhân loại, có cả nam lẫn nữ, trên người mặc trang phục rách rưới, có người còn đeo xiềng dưới chân.
“Là người mình.” Người đàn ông nói.
Gã đặt tay lên miệng, bắt chước tiếng chim hót.
Đội nam nữ dừng bước.
Một người dùng tay ra hiệu, ý bảo mọi người không nên cử động.
Hắn ta đi lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Bạch Ngân Chi Ngạo.”
Người đàn ông phát ra một tiếng chim hót thật dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận