Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2144. Chiến thuật của Người Thuần Khiết (1)


Đánh dấu
... Không đợi hư ảnh của người khổng lồ hoàn toàn tan biến đi, đã có một hư ảnh khác xuất hiện.
Đây là một con rắn khổng lồ hoàn toàn do máu ngưng tụ thành.
"Máu của các ngươi đều thuộc về ta!"
Con rắn khổng lồ gào lên, trực tiếp xông vào trong bầy quái vật.
Máu như thủy triều theo nó nhấn chìm toàn bộ đám quái vật đông nghịt.
Chỉ thấy chỗ con rắn khổng lồ đi qua, tất cả đều hóa thành máu, rơi xuống đất bốc lên từng luồng khói.
Cuối cùng, tất cả đều bay đi theo gió.
Con rắn khổng lồ cũng biến mất trong hư không.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ ngắm nhìn bốn phía.
Chỉ thấy đám quái vật ở đằng xa dừng bước lại.
Bọn chúng không dám tùy tiện đến gần nữa, rối rít để lộ ra vẻ sợ hãi và cảnh giác.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận trận chiến vừa rồi.
Một lát sau, ở trong hư không sau lưng hắn, một dòng sông tối đen và một con sông phát ra ánh sáng lặng lẽ hiện ra.
Bọn chúng liên tục thay thế nhau, cuối cùng hóa thành biển máu đỏ thẫm.
Ảo ảnh của biển máu kéo dài mấy hơi thở, chiếu rọi khắp bầu trời đêm, thật lâu vẫn chưa tan.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, thấp giọng nói: "Ta, tức là thế giới."
Biển máu mênh mông dần dần biến mất trong bầu trời đêm.
Đây là hiện thân của lực lượng hệ thống thế giới, có nghĩa là Cố Thanh Sơn đã chân chính học được cách sử dụng giới lực.
Những con quái vật kia từng bước từng bước lùi về phía sau.
Bỗng nhiên có một giọng nói từ sâu trong viện tu đạo vang lên: "Cũng khá khiến người ta giật mình đấy..."
Chẳng biết từ lúc nào, một ông lão mặc lễ phục màu đen xuất hiện.
LÃo ta đứng trước mặt tất cả quái vật, hai tay chống một cây quyền trượng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
"Một Người Thuần Khiết lại sống đến giờ phút này, còn học được cách sử dụng giới lực."
Cố Thanh Sơn giơ tay lên, dùng sức nắm chặt trong hư không.
Ba bộ xương khô từ trên trời rơi xuống, tiến vào thân thể hắn, hiện ra ở sau lưng.
"Giây phút đó ông không giết tôi, vậy thì nên biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì." Cố Thanh Sơn đáp.
Ông lão cười lạnh, lắc đầu nói: "Những linh hồn ẩn núp kia coi ngươi là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nào ngờ bọn chúng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể giúp ngươi học được cách sử dụng giới lực nông cạn nhất, chuyện này với ta mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Lão ta đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Cố Thanh Sơn đứng bất động.
Ông lão nhả ra một vòng khói, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có lời nào khác muốn nói với ta à?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Tôi chỉ đang đợi ông bố trí xong kết giới thôi."
Ông lão kinh ngạc nói: "Ngươi biết?"
"Lần trước tôi cũng biết ông có trò này, nhưng kết giới này không chỉ vây khốn tôi mà còn cả ông nữa." Cố Thanh Sơn nói.
Ánh mắt của ông lão trở nên sắc bén giống như một lưỡi đao.
Trong bốn phía trong hư không, từng mảng bóng tối dần dần xuất hiện bao phủ toàn bộ hai người Laura và cô gái kia.
"Vậy là ngươi không có ý định trốn chạy." Ông lão vứt điếu thuốc xuống, cúi đầu đạp tắt.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Tôi vừa mới học được cách dùng giới lực, cần một đối tượng để luyện tập."
Ông lão nói: "Ta thu học phí rất đắt, cần ngươi dùng mạng để trả."
Giây tiếp theo, sau lưng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng hắc ám khổng lồ.
Quá nhanh!
Con ngươi Cố Thanh Sơn chợt co lại.
Xương khô sau lưng hắn bay ra ngoài, tiến lên đón lấy cái miệng khổng lồ há to kia.
Rắc rắc...
Xương khô vừa vung song kiếm thì đã bị cái miệng khổng lồ kia cắn xuống.
Lúc này Cố Thanh Sơn đã hiện hình ở một hướng khác, nhìn về chỗ cũ.
Chỉ thấy một bóng đen dừng lại ở đó.
Vô số khuôn mặt không ngừng hiện lên trong bóng đen, nam nữ già trẻ, chim muông thú vật toàn bộ đều hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Bóng đen kia từ từ đứng dậy, ngưng tụ thành một phù văn toàn thân bốc lên ngọn lửa yêu dị.
Vẻ mặt của ông lão kia càng thêm thâm trầm, không nhanh không chậm nói: "Thật ra thì... ta vốn không định ra tay giết ngươi, nếu không ngươi căn bản không trốn được vào trong viện tu đạo."
"Ồ? Ông nhường? Tại sao?" Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Ông lão nhếch môi, im lặng cười không ra tiếng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và điên cuồng.
"Giới lực của ta đã tiến vào một trạng thái đặc thù, đúng lúc cần phải ăn một anh linh thánh mới có thể tiến cấp tới giai đoạn tiếp theo."
Ánh mắt lão ta vượt qua Cố Thanh Sơn, nhìn về thiếu nữ cách đó không xa.
"Tất cả người sống đều đã chết hết, cô ta cũng ẩn núp ở nơi ta không thể nào dò xét được, thà tự trừ khử bản thân rồi biến mất cũng không để ta phát hiện ra... Đúng lúc này thì một Người Thuần Khiết xuất hiện… Người Thuần Khiết có nghĩa là hi vọng, có hi vọng, cô ta mới có thể hiện thân, như vậy ta có thể ăn cô ta rồi."
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Hóa ra ông vẫn luôn mưu tính ăn cô ấy."
Hắn cũng nhìn về phía thiếu nữ.
Vẻ mặt nàng ung dung bình tĩnh, chỉ siết chặt tay nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn là hi vọng.
Hắn là... hi vọng cuối cùng trong toàn thế giới.
Laura giận dữ lớn tiếng mắng: "Thật là một kẻ hèn hạ!"
"Hèn hạ?" Trên mặt ông lão hiện ra vẻ khinh thường: "Hèn hạ thì làm sao."
Cố Thanh Sơn cũng nói: "Laura, em nói sai rồi, mau xin lỗi ông ấy."
Laura và cô gái kia đều ngẩn người.
Ngược lại ông lão hơi bất ngờ, nhìn hắn thêm mấy lần.
Cố Thanh Sơn giải thích: "Thật ra thì đây là một loại chiến thuật xuất sắc, hơn nữa lão tiên sinh đây cũng thành công khiến vị anh linh kia hiện thân. Bởi vậy, nói nào ngay thì đây cũng chỉ là chiến thuật, mà chiến thuật thì không tồn tại cái gọi là hèn hạ."
Ông lão nghiêm túc lắng nghe, không nhịn được ha ha cười to.
"Hay lắm, không ngờ thằng nhóc mới vừa thức tỉnh giới lực như ngươi đã nhận ra cách biệt thực lực rõ ràng giữa bản thân mình với ta rồi? Trước đó ta quả thật không dùng bản lĩnh thực sự... Cho dù là bây giờ, loại giới lực sơ cấp như ngươi ở trước mặt ta cũng không đủ lọt mắt. Tới quỳ trước mặt ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, sau này để ngươi quản lý viện tu đạo sa ngã thay ta."
Lão ta dùng quyền trượng chỉ xuống vùng đất lầy lội trước mặt.
Laura trợn mắt nhìn Cố Thanh Sơn, lắc đầu nói: "Em không tin..."
Trên mặt thiếu nữ cũng dần hiện lên vẻ buồn bã.
Chỉ nghe Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Anh quả thật không phải đối thủ của ông ta."
Hắn sải bước đi về phía ông lão.
Laura cuối cùng không nhịn được nữa, nức nở nói: "Cố Thanh Sơn, chẳng lẽ anh muốn đầu hàng?"
"Đầu hàng? Làm sao có thể!" Giọng nói của Cố Thanh Sơn truyền đến.
Cùng lúc đó một âm thanh vang lên trong hư không: " —— Vù!"
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hóa thành một con mèo quýt, nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Dạ Mị Quỷ Ảnh!
... Hắn mượn "Ngọc Vô Hạ" của Duy Tôn, biến mất trước mặt tất cả mọi người!
Ngay sau đó, ông lão đột nhiên phát ra một tiếng kêu đầy đau đớn.
Ảo ảnh Huyết Hải lập tức tràn đầy khắp nơi.
Người khổng lồ màu máu kia lại xuất hiện lần nữa, hai tay nhấc ông lão lên, liên tiếp đập xuống đất.
"Tên đáng chết!"
Người khổng lồ gầm lên.
Ngay sau đó, một con rắn khổng lồ xuất hiện trong dòng sông cuồn cuộn.
"Vật tà ác cấp cao, ta sẽ nhận lấy máu của ngươi." Rắn khổng lồ thè lưỡi nói.
Ông lão ngẩng đầu lên, hét: "Cút cho ta!"
Phù văn toàn thân bốc lên ngọn lửa yêu dị kia lại hóa thành quái vật một lần nữa, lập tức đánh bay con rắn khổng lồ.
"Đáng tiếc..."
Con rắn khổng lồ tiếc nuối nhìn ông lão chằm chằm, dần dần ẩn sâu vào trong biển máu không thấy nữa.
Nhưng một giây tiếp theo, hư không đột nhiên hiện ra vô số đường kiếm chém lên người ông lão.
"Giới Linh Giáng Xuống" lại được kích phát lần nữa!
Chỉ thấy trong hư không hiện ra huyết quang rợp trời, thoắt cái đã bổ nhào lên người ông lão.
"A a a a a a!"
Ông lão phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng.
Huyết quang kia vậy mà lại là những con huyết trùng với lớp giáp xác kiên cố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận