Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2198. Thực Lực Chân Chính


Đánh dấu
“A a a a a a a! Chết đi!”
Người khổng lồ gào thét, túm lấy bóng người kia, dốc hết sức mà đập mạnh xuống mặt đất.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong tiếng đánh đinh tai nhức óc, bóng người bị đập xuống sâu vào lòng đất.
Mặt đất rung chuyển, ánh lửa vọt lên tận trời, toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ.
Đây là một thế giới bình thường, căn bản không chịu nổi công kích của người khổng lồ, bắt đầu sụp đổ.
Thế giới vỡ vụn, tan đi.
Một mảnh hư vô.
“Khụ khụ...”
Bóng người phun ra một ngụm máu, nhìn quanh bốn phía.
Không có gì hết.
Nhưng sau một cái chớp mắt, cảnh tượng thế giới quen thuộc lại xuất hiện xung quanh gã.
Nơi này là...
Hắc Thành!
Bóng người thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra loại thế giới cấp tướng này của đối phương có hạn chế về mặt thời gian.
Tuy bị thương nặng, nhưng cuối cùng mình vẫn còn sống.
Hiện tại, thế giới cấp tướng của đối phương đã rời đi.
Đến phiên mình thể hiện!
Gã đứng lên, giận dữ hét: “Cố Thanh Sơn, cút ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi, dùng đầu ngươi làm bầu rượu!”
Người kia không xuất hiện.
Bóng người có phần nôn nóng bất an.
Thế giới cấp tướng của mình nhất định phải nhìn thấy đối phương thì mới có thể phát động.
Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng từ sau lưng truyền đến:
“Phu quân, hôm nay chàng lại đi đánh lôi dài sao?”
Bóng người chợt quay đầu lại.
Chỉ thấy một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, đang chăm chú nhìn mình.
Vẻ mặt nàng tràn ngập lo lắng.
Trái tim của bóng người nọ cứ thế trĩu nặng.
Không.
Thế giới cấp tướng còn chưa kết thúc.
Người phụ nữ này, và cả đứa trẻ nàng ôm trong ngực đều đã chết từ lâu.
Một người bị mình bán đi đổi lấy cơ hội sống sót, một người bị kẻ khác giết chết.
Đợi tới khi mình có năng lực, dẫm nát kẻ địch dưới chân thì người phụ nữ kia đã sớm bị kẻ địch tra tấn đến chết.
“Phu quân, đừng đi đánh lôi đài, chúng ta không cần quá nhiều tiền.” Người phụ nữ đầy lo lắng khuyên nhủ.
Nàng một tay ôm đứa trẻ, một tay giang ra, tới ôm lấy bóng người kia.
Nhưng mỗi một bước nàng tới gần, bóng người lại không nhịn được mà lùi về sau một bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách.
“Đừng tới đây!” Bóng người giận dữ hét lên.
“Phu quân, chàng làm sao vậy?” Người phụ nữ cảm thấy kỳ quái, hỏi gã.
“Ta... chỉ là muốn sống! Đây là thế giới tà ác, cho dù ngươi muốn làm lại từ đầu thì cũng đừng kéo cả ta!”
Bóng người hét lớn, đánh một quyền về phía người phụ nữ.
Nàng ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, chết ngay tại chỗ.
“Phù... Phù... Phù...”
Bóng người che vết thương trên thân thể, không ngừng thở dốc.
Bỗng nhiên, phía sau lại vang lên một giọng nói:
“Phu quân, hôm nay đừng đi đánh lôi đài.”
Cái bóng lập tức xoay người.
Người phụ nữ kia.
Người phụ nữ gã chôn sâu trong ký ức lại sống lại rồi.
Nàng đứng trước mặt gã, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa quan tâm, khẽ nói: “Ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần chàng bình an.”
Cái bóng ngẩn người.
Người phụ nữ đi tới, muốn ôm lấy gã.
“Chúng ta... cứ sống như thế này là được rồi, không cần bán đứng tôn nghiêm, không cần phải làm những việc mờ ám kia nữa, được không?” Người phụ nữ hỏi.
Bóng người gào thét một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một quyền.
Người phụ nữ lại bị đánh văng ra xa một lần nữa, chết ngay trước mặt gã.
Nhưng mà đứa trẻ trong ngực nàng vẫn bay giữa không trung, trong phút chốc vẫn chưa rơi xuống.
Bóng người nhìn thân thể nhỏ bé kia.
Là con của gã.
Ở cái tuổi cái gì cũng chưa biết, đã bị sát hại.
Chết trong tham vọng của gã, bị kẻ thù dùng để báo thù.
Trong lòng bóng người nọ có vài phần hoảng hốt, vươn tay, ra một chiêu về phía thân thể nhỏ bé kia.
Đứa trẻ bay trở về, nằm trong tay gã.
Phía sau.
Giọng nói của người phụ nữ vang lên lần nữa:
“Phu quân, đừng đánh lôi đài nữa, chúng ta cứ sống yên bình an ổn như thế này, được không?”
Nàng ôm lấy gã.
Gã ôm đứa trẻ.
Đột nhiên, đôi mắt tràn ngập tơ máu của gã trừng lớn, gào lên: “Không! Ta nhất định phải trở thành người mạnh nhất thế giới! Ta phải nắm trong tay toàn bộ quyền lực của thế giới, khiến tất cả mọi người phải quỳ rạp dưới chân ta, cho dù đẩy các ngươi vào chỗ chết, ta cũng phải làm được chuyện này!”
Ảo ảnh tiêu tan.
Người phụ nữ và đứa trẻ đều biến mất.
Cái bóng giật mình.
Trong lòng đã không còn cảm thấy gì nữa, nhưng gã phát hiện mình bị giữ chặt bất động.
Vố số xương khô vây quanh gã, dùng trường kiếm đâm vào thân thể gã, cố định một chỗ.
Mấy trăm thanh trường kiếm.
Triệt để hủy hoại sự sống của gã.
Đám xương khô không nói một lời, chỉ dùng viền mắt đen nhánh sâu thẳm mà nhìn gã.
Chúng nó tựa như đang cười nhạo cái gì.
Tên kiếm khách kia từ trong hư không bước tới, khoanh tay, đứng từ xa nhìn gã.
“Phụt!” Cái bóng không cam lòng nhổ ra một ngụm nước bọt.
Kiếm khách thở dài, trong ánh mắt lộ rõ cảm xúc phức tạp.
“Ngươi chỉ thắng một trận giác đấu mà thôi, không có tư cách cười nhạo ta.” Cái bóng nói.
Cố Thanh Sơn trầm tư giây lát, lắc đầu nói: “Thực ra ngay từ đầu ngươi đã định trước thất bại.”
“Vì sao?” Cái bóng hỏi.
“Trong lòng ngươi biết rõ, tự ngươi hy sinh những người bảo vệ mình mới có thể sống sót, cuối cùng trở thành Vua Giác Đấu.”
“Chính vì trong lòng ngươi tràn đầy sợ hãi và hối hận, cho nên ta mới nhìn thấy tội lỗi của ngươi, mới có thể dùng Tái Hiện Hôm Qua để tái hiện tội lỗi của ngươi.”
Một thanh trường kiếm từ hư không hiện lên, lơ lửng bất định sau lưng Cố Thanh Sơn, tựa như chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Cái bóng nói không nên lời.
“Ta cười nhạo và phỉ nhổ hết thảy những gì thuộc về ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Kiếm bay chỉ để lại ảo ảnh.
Một cái đầu phóng lên cao.
Trên Giao diện Chiến Thần hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài đã giết chết Vua Giác Đấu.]
[Đối thủ này là tồn tại đã giác ngộ giới lực, bởi vậy ngài chiếm được giới lực ước lượng của gã.]
[Đang tính toán giới lực còn lại.]
Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi: “Sao lại là ước lượng?”
[Bổn giao diện đang thay đổi quy tắc tính toán, cho nên tạm thời không có số lượng xác định.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói.
Cái tốt khoong hỏi, ngươi lại đi học Cuốn Sách Của Đáy Biển?
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, kệ nó đi.
Toàn bộ ảo ảnh hóa thành sương mù, sau đó thu hết vào trong bộ chiến giáp màu đen trên người hắn.
Bộ Chiến Giáp Đánh Lừa này dùng một trận chiến để chứng minh bản thân.
Không hổ là cái tên thuộc về truyền thuyết, là chiến giáp đủ để sánh vai cùng áo giáp Thánh Đồ.
Hắc Thành.
Đấu trường.
Cố Thanh Sơn đứng trên đấu trường, xung quanh trống trải, không một bóng người.
Trận chiến đã kết thúc.
Trên đấu trường xuất hiện một cái kèn hiệu màu xám tro.
Cố Thanh Sơn nhự nhàng nâng tay một cái, kèn hiệu lập tức rơi vào trong tay hắn.
[Vật biểu tượng trung tâm đại thế giới tà ác.]
[Hãy gom đủ ba vật biểu tượng trung tâm, hoàn thành việc chế tạo chìa khóa hệ gió.]
Rốt cuộc đã có được một vật.
Còn lại hai vật.
“Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp, không phải sao, Laura.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
“Đúng thế, đã hoàn thành nhiệm vụ trở thành người mạnh nhất, còn kinh khủng nhất... Anh có ý tưởng nào hay không?” Laura hỏi.
“Chúng ta lại nghĩ biện pháp.”
Cố Thanh Sơn đang trầm ngâm, bỗng nhiên giữa đôi lông mày giật giật.
Chỉ thấy trong hư không có một bộ xương khô nhẹ nhàng rơi xuống, đứng đối diện hắn.
Bộ xương khô mở miệng, phát ra giọng nữ khàn khàn:
“Cố Thanh Sơn, có một tin tức không tốt.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, vội hỏi: “Nữ sĩ, xảy ra chuyện gì?”
“Tình hình thế giới bên ngoài biến hóa quá nhanh, thời gian của cậu không còn nhiều nữa.” Giọng nữ khàn khàn nói: “Hàng ngũ tận thế đang dọc theo dòng sông thời gian để truy tìm tung tích của ta, chúng nó sắp phát hiện thế giới Phủ Bụi rồi.”
Tim Cố Thanh Sơn lập tức giật thót lên một cái, nói: “Ta còn có thời gian không?”
Giọng nữ khàn khàn nói: “Tối đa còn có một tiếng đồng hồ, một giờ sau, toàn bộ thế giới Phủ Bụi sẽ phải rời khỏi mảnh hư không này.”
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Một tiếng?
Chỉ còn một tiếng?
Còn hai vật biểu tượng nữa, phải làm sao bây giờ?
Giọng nữ khàn khàn nói: “Thời gian quả thực rất ngắn, cho nên cậu phải dốc hết toàn lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận