Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2513. Mệnh lệnh tập trung chiến đấu khẩn cấp (1)


Đánh dấu

Hai hàng lông mày của hắn bỗng nhiên dựng lên, miệng phẫn nộ quát: "Ngươi —— "
Trong chớp mắt đó, tất cả Người Chờ Đợi trên tấm thẻ bài đều mở bừng đôi mắt.
"Dồn hết sức mạnh cho ta ngay!" Thần Cơ quát.
Các thẻ bài khác đồng loạt phát ra từng ánh hào quang sáng chói, rót hết vào thẻ bài của Thần Cơ.
Thần Cơ giơ cự chùy lên thật cao, quát: "Nhân quả đứt đoạn!"
Cái chùy nện vào trong hư không, Băng Hoàng lại phát ra một tiếng gầm rú tức giận.
Hắn ta không cầm vững thẻ bài trong tay nữa.
Tấm thẻ có dáng hình Cố Thanh Sơn bị đánh bay lên giữa không trung, tất cả mọi thứ trên thẻ bài đều biến mất không còn một mảnh.
—— Thẻ bài biến thành trống rỗng một lần nữa.
Tiếng nói của Phức Tự vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn: "Đi mau! Dùng con đường duy nhất ngươi có thể đào tẩu kia —— Hắn đã mất đi tấm bài đó rồi, không cách nào tìm tới ngươi nữa đâu."
Lòng Cố Thanh Sơn hơi buồn phiền, trầm giọng mà nói: "Nữ sĩ, ta nhất định sẽ trở lại cứu mọi người."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trên người hắn dâng trào một thứ hào quang màu vàng tối.
Đồng tiền Địa thần đã xuất hiện trong tay hắn.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi nơi đó.
—— Hắn đi đến phía bên kia của cánh cửa thế giới.
Thế Giới của Đất.
Màn đêm.
Thế giới vẫn là một khoảng tĩnh lặng, mây đen phủ kín cả bầu trời.
Oanh ——
Ánh điện quang cứ chớt nhoáng qua lại trong tầng mây, tiếng sấm sét vang vọng khắp tứ phương.
Mưa rơi tầm tã.
Không còn thấy rõ được gì trên mặt đất.
Thẳng đến một thời khắc kéo đến ——
Một ánh sáng vàng kim xuyên thấu qua màn đêm, thoáng qua rồi lại biến mất.
Trong chốn hoang vu.
Kim quang đã tiêu lặn.
Cố Thanh Sơn đứng trên mặt đất, để mặc cho gió táp mưa rào đổ ập lên thân thể của mình.
Hắn trông có vẻ khá mỏi mệt, lại xen lẫn một chút khổ sở.
Phức Tự, Long Tổ, Thần Cơ vì giúp mình chạy trốn, bọn họ đã tấn công Chủ nhân Thanh Đồng.
Kết quả của bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Mà đây chỉ mới vẻn vẹn là một vị Chủ nhân Thanh Đồng, còn có các Chủ nhân Thanh Đồng là danh sách luân chuyển, đen tối, quyền hành, sa đọa khác nữa.
Những đấng quyền năng cường đại đến cực điểm này, đồng loạt thao túng những tay chân thuộc danh sách của mình, âm thầm trà trộn vào Lục Đạo Tranh Hùng.
Còn có cả Thiên Đế tiền nhiệm nữa chứ.
Chưa kể đến Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng đang trong quá trình tiến hóa.
Thậm chí còn có những thứ chưa biết khác đang ẩn nấu bên trong Lục Đạo.
... Cục diện như vậy, sao mình có thể ứng phó được kia chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Sơn rút Quyển Sách Của Đáy Biển ra.
"Ngươi đã nói, chỉ cần ta cho ngươi tận mắt nhìn thấy Thuật Nhất Nhân Vạn Sinh, ngươi sẽ nói cho ta biết rốt cục thuật này là cái gì." Cố Thanh Sơn nói.
"Đương nhiên, đáng tiếc ngươi cũng chưa thật sự đối mặt với Thuật Nhất Nhân Vạn Sinh, ngươi chỉ mới nhìn thấy một lần Thuật Nhập Thân." Quyển Sách Của Đáy Biển nói.
"Ngươi không nhìn ra được chút nào hay sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Quyển Sách Của Đáy Biển cũng có chút không cam tâm, nó lên tiếng: "Ta căn bản không trông thấy thuật kia! Nếu thật sự cho ta xem một chút, ta nhất định có thể nhìn ra nó rốt cục là như thế nào!"
"—— Được rồi."
Cố Thanh Sơn cất Quyển Sách Của Đáy Biển đi, vẻ chán nản trên mặt cũng dần dần biến mất.
Mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ quý giá, sao mình có thời giờ để nản chí kia chứ?
Hắn lại suy tư một lát, sau đó rút ra chuôi kiếm đá kia từ trong tay áo.
—— Trên chuôi kiếm này có ghi lại một bộ kiếm thuật thời không.
Ngay cả Chủ nhân Thanh Đồng cũng ngấp nghé bộ kiếm thuật này.
Phức Tự tìm được kiếm thuật này, nhưng không giao cho Chủ nhân Thanh Đồng, nàng lập trức trốn vào phạm vi hư không hỗn độn.
Cố Thanh Sơn ngưng thần nhìn về phía kiếm đá, chỉ thấy trên thân kiếm tràn đầy những hạt cát li ti đang chuyển động.
Mưa gió trên bầu trời thổi lướt qua, nhưng căn bản không có cách nào đụng vào hạt cát trên thân kiếm, nó lập tức bị bắn bay ra ngoài.
—— Cát thời gian.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm đá lên, tạm thời im lặng không nói gì.
"... Ngươi muốn tăng thực lực của mình thêm một bước, ít nhất phải làm được chuyện có thể nhìn thấy chính mình trong cùng một tuyến thời gian, nhưng lại không bị pháp tắc thời gian gạt bỏ."
"Loại thực lực đó..."
"Đúng, ít nhất phải có thực lực đó, sau đó ngươi mới đủ tư cách tham dự chuyện của sau này..."
Hồi tưởng lại lời mà Thi Thể Khổng Lồ đã nói, trên người Cố Thanh Sơn đột nhiên phát ra một ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Chủ nhân Thanh Đồng quả thật rất cường đại.
Thực lực của Thiên Đế tiền nhiệm cũng vượt ra khỏi sức tưởng tượng.
Nhưng hôm nay đánh không lại bọn chúng, cũng không có nghĩa là về sau vĩnh viễn đánh không lại.
Trong mưa gió, chỉ nghe tiếng nói khe khẽ của Cố Thanh Sơn vang lên:
"Nữ sĩ Phức Tự, các ngươi cũng đừng chết đấy."
Hắn yên lặng thu hồi kiếm đá, nhìn lại về hướng hoang vu.
Lúc này thiên địa đen kịt, mưa như trút nước, tiếng sấm rền rung động ầm ầm.
Cứ như ——
Ban đêm của Thế Giới của Đất luôn luôn đổ mưa.
Cố Thanh Sơn cố lấy lại tinh thần, thả ra thần niệm quét ngang qua toàn bộ thế giới.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn cảnh thế giới đã hiện lên trong tâm trí của hắn.
Hoang vu, rách nát, không có chút sinh cơ nào.
Ngẫu nhiên có thể trông thấy một vài phế tích kiến trúc, cùng chút vài mảnh xác cơ giáp.
Cố Thanh Sơn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lại thất bại? Không nên như thế..."
Lần thứ nhất, hắn đã thành lập nên một văn minh người máy.
Nhưng văn minh này đã thất bại, cuối cùng bị Cố Thanh Sơn tự mình hủy đi.
Lần thứ hai, bởi vì vội vã trở về chín trăm triệu tầng thế giới, hắn để lại một mệnh lệnh tập trung chiến đấu khẩn cấp rồi lại đi đến Địa Chi Song Tử Tinh.
(Chú thích: Chương 887 quyển thế giới)
—— Hiện tại xem ra, mệnh lệnh tập trung chiến đấu khẩn cấp cũng đã thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận