Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2558. Người ghi chép về các vị thần (1)


Đánh dấu

Chim đen bay đi.
Cố Thanh Sơn trầm tư giây lát.
Trong hư không trước mắt hắn, dòng chữ màu đỏ tươi đang hiển thị:
[Trong xứ sở của các vị thần, ngài đã mất đi tất cả sức mạnh, nhưng có một loại sức mạnh vẫn có thể sử dụng.]
[Linh kỹ.]
[Sớm muộn gì ngài cũng sẽ hiểu được nguyên nhân của chuyện này, bổn danh sách sẽ không nhiều lời.]
[Ngài có thể sử dụng các linh kỹ sau đây:]
[Thứ nhất: Giới linh hàng lâm.]
[Thứ hai: Người biểu diễn ca múa.]
Toàn bộ chữ nhỏ hiển thị xong xuôi, sau đó lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, chỉ thấy một tán dù hoa xuất hiện trước mắt.
Tán ô khép lại, thân hình Laura hiện ra.
“Cố Thanh Sơn, anh vừa bị người ta ức hiếp?” Cô bé tò mò hỏi.
“Em cảm thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn cười nói.
Laura phấn khích nói: “Em vừa nhìn là đã... chậc chậc chậc, hình như bọn họ xem anh là lính mới, đây là tình tiết lật thuyền trong mương ấy mà... Cho nên anh gọi em tới đây là để chơi lớn một vố sao? Đáng tiếc em không biết đánh nhau, thế nhưng anh cần bao nhiêu người, chỉ cần cho em một con số, em sẽ chuẩn bị tiền thưởng để thuê người đi giết.”
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi nức đầu, đưa bông ngô đang cầm trên tay cho cô bé.
Laura nhận lấy, ngửi một cái, mắt sáng rực lên.
Cô bé thổi hai cái, ăn ngon lành.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn Thâm Tuyết.
“Thâm Tuyết, tôi nhớ cô từng nói, giết chết một vị thần là có thể kế thừa thần vị của hắn.”
“Đúng là như vậy, nhưng Thần Tai Ương là thần linh cường đại, anh muốn giết hắn? Nói một cách công bằng, sợ rằng bây giờ còn hơi sớm.” Thâm Tuyết nói.
“Không, tôi chỉ đang nghĩ, nếu để cho cô trở thành thần Tử Vong và Tai Ương thì sẽ như thế nào thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi?” Thâm Tuyết giật mình nói.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết suy xét về vấn đề này một chút, nhưng lại nói nói: “Đó sẽ là một cuộc chiến lớn, sợ rằng sẽ tổn thất cả đôi bên, lại tạo ra cơ hội cho kẻ khác.”
Laura buông bông ngô trong tay xuống, chen lời: “Chị nghĩ nhiều rồi, bàn về lừa người...”
Cô bé nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy Cố Thanh Sơn đang lườn mình.
“Bàn về giết người, Cố Thanh Sơn vô cùng chuyên nghiệp.”
Laura sửa lời.
“Thần Tai Ương cho anh một giờ.” Thâm Tuyết nói.
“Vậy đi, nửa giờ sau chúng ta đi giết nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Anh chắc chắn có thể để cho tôi giết chết nó?” Thâm Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Thực lực của hai người các cô chênh lệch lớn lắm sao?” Cố Thanh Sơn hỏi vặn lại.
“Không tính là quá lớn, tôi giết hắn cũng rất tốn công sức, sẽ bị thương... Nếu như bị người có ý đồ xấu phát hiện, bọn họ sẽ nhân cơ hội tôi bị thương đến giết tôi.” Thâm Tuyết nói.
“Tôi bảo đảm cô sẽ không bị thương, nhưng cô phải chuẩn bị dốc hết sức mạnh vào một đòn đánh.” Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết do dự một chút, nói: “Đúng lúc tôi cần xác định một việc... Vậy nhân lúc này triệu hoán hắn ta tới đây luôn...”
“Hắn ta?” Vẻ mặt Cố Thanh Sơn đầy nghi hoặc.
“Thần linh có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ trên thế gian, nhưng lại khó biết được chuyện liên quan đến mình... Hắn chính là người ghi chép về các vị thần. Hắn ghi lại tất cả những chuyện có liên liên quan đến thần linh, chưa bao giờ xảy ra sai sót.” Thâm Tuyết nói.
Cô lẩm nhẩm vài câu thần chú.
“Rắc rắc...”
Một cây đại thụ nứt ra, chỉ thấy một chàng trai tíc đen mặc áo bào trắng bước ra.
“Tử Thần các hạ, rất hân hạnh được cống hiến... Vị bên cạnh đây có phải Địa Thần?” Chàng trai áo báo trắng vừa cười vừa nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu chào hỏi: “Xin chào, ta là Cố Thanh Sơn.”
“Ta là Kiếm Phong.” Chàng trai mặc áo bào trắng nói.
“Kiếm Phong?”
“Thích kiếm thuật, nhưng thứ ta thật sự am hiểu là phân tích chuyện của các vị thần.” Chàng trai nói.
Hắn ta tút ra một quyển sách từ trong không trung, nói với Thâm Tuyết: “Các hạ muốn biết cái gì?”
Thâm Tuyết nói: “Địa Thần vừa mới xuất hiện ở xứ sở của các vị thần... Ta muốn nhờ ngươi phát động năng lực, để chúng ta có được sức mạnh của hắn.”
Trong lúc nói chuyện, cô đưa ra một cái túi nhỏ màu đen.
Kiếm Phong nhận lấy túi, trên mặt nở nụ cười, nói: “Ta rất hân hạnh ghi chép về một vị thần mới... Để chúng ta cùng xem xem...”
Một con bồ câu đưa tin trắng phau từ trên trời bay xuống, hóa thành một chiếc bút lông chim trước mặt hắn ta.
Kiếm Phong cầm bút lông chim, bắt đầu viết gì đó vào vở.
Chiếc bút lông chim kia đọc lên từng chữ mà hắn ta viết:
“Thế giới là thân thể của Chúa tể tạo vật, chúng sinh là sức mạnh của Chúa tể Tạo Vật, tạo hóa là toàn bộ linh hồn của Chúa tể Tạo Vật.”
“Địa Thần.”
“Chúa tể Tạo Vật thông thường không biết hắn, không quen hắn.”
“Nhưng ta có thể nhìn thấy bí mật của các vị thần, biết được trong toàn bộ các Chúa tể Tạo Vật, có bốn vị Chúa tể Tạo Vật áp đảo hết thảy thần linh.”
“Địa, Thủy, Hỏa, Phong.”
“Chúng tạo thành tứ Thánh Trụ.”
“Cho dù vạn vật hủy diệt, chúng sinh tiêu tán, hết thảy mọi thứ trong hư không đều hóa thành hư vô, chúng nó vẫn thuộc cảnh giới chí tôn siêu nhiên.”
“Chúng là bốn vị thần của hư không!”
“Trong thời đại vô cùng xa xưa, bốn vị thần bảo vệ...”
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Kiếm Phong đứng hình tại chỗ, cúi đầu nhìn bút lông chim trên tay mình.
Bút đã nổ tung, hóa thành từng mảnh lông chim, rơi lả tả khắp không trung.
Sắc mặt Kiếm Phong tái nhợt, run run nói: “Hình như gặp phải cấm kỵ rồi, ta không thể viết tiếp được nữa.”
Thâm Tuyết tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của y, quát khẽ: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, một chữ cũng không được nói ra ngoài, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Kiếm Phong vội vàng gật đầu.
“Đi mau, đừng để người khác biết ngươi từng tới đây!” Thâm Tuyết nói.
Kiếm Phong trở về trong thân cây.
Đại thụ khép lại.
Hắn ta biến mất.
Thâm Tuyết ngoảnh đầu lại, nhìn Cố Thanh Sơn bằng vẻ mặt khó hiểu, nói: “Tôi cho rằng Địa Thần chỉ là một vị thần đại diện cho đại địa... Tôi đoán những người khác cũng nghĩ như vậy...”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi không muốn tìm hiểu bí mật của anh, bởi vì mọi bí mật đều có cái giá của nó, nhưng anh thực sự đứng về phía tôi sao?” Cô hỏi.
“Khi tôi tới đây, Thần Sinh Mệnh cũng không nói gì với tôi... Cô ấy muốn xem rốt cuộc tôi có giá trị hay không, sau đó mới bằng lòng nói chuyện với tôi. Về phía trận doanh Loạn Thế, không thèm hỏi ý kiến của tôi lấy một câu đã kéo tôi đi làm tay sai rồi.”
Cố Thanh Sơn im lặng giây lát, nghiêm túc nói: “Chỉ có cô đi theo tôi, hơn nửa đêm còn đi nướng ngô ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận