Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1871. Tận Thế Đến!


Đánh dấu
Atley bị thay thế một cách không ai hay biết, hắn không kịp ngăn cản.
Bây giờ, nếu đã biết được chân tướng, hắn phải nghĩ biện pháp cứu Thất Nhược.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, Thất Nhược và Xích Hộc đang chủ động thu dọn bát đũa. Atley tìm một gốc cây tựa vào, bắt đầu nghỉ ngơi, còn Mạc thì cẩn thận xem Quyển Sách Vận Mệnh, muốn nhìn xem tình thế biến hóa bên ngoài.
Cố Thanh Sơn nhìn Thất Nhược.
Thất Nhược phát hiện ánh mắt của Rod, lập tức khen: “Rod, huynh nướng cá ngon quá...”
“Thật ra, sau khi ăn cá nướng, nên uống chút rượu sẽ tốt hơn. Muội có muốn thử một chút hay không?”
Cố Thanh Sơn lấy ra một bình rượu, cười nói.
Thất Nhược lắc đầu như trống bỏi: “Về sau ta sẽ không bao giờ uống rượu.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Ta sợ sẽ sinh ra liên hệ gì đó với pháp tắc Tử Vong. Huynh cũng biết, chí hướng cả đời ta chính là cứu người, rất sợ phải sát sinh.” Thất Nhược thẹn thùng nói.
Atley cũng xen vào: “Rod, ngươi đừng ép người ta uống rượu nữa, mau cho ta uống đi.”
“Đừng có nằm mơ. Mới cho ngươi uống một bình, ngươi đã bán đứng ta.” Cố Thanh Sơn lườm y một cái.
Atley giật mình, chợt cười ha hả.
Quả nhiên vẫn là tên nhóc.
“Không sao, chờ chúng ta tìm được thị trấn nào đó, ta sẽ uống cho thật đã.” Y cười nói.
Thất Nhược mỉm cười nhìn Cố Thanh Sơn, sau đó cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc.
Pháp tắc Tử Vong có tính bài xích, chỉ cần ký kết với pháp tắc Tử Vong, Thất Nhược sẽ an toàn.
Đáng tiếc, Thất Nhược lại nhát gan, sợ phiền phức, lại còn có chấp niệm chữa trị cho người khác.
Cô không tiếp nhận pháp tắc Tử Vong.
Hắn đã bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không thể khuyên cô được nữa.
Nếu cứ nói tiếp thì sẽ khiến Atley cảnh giác.
Như vậy lại càng khó làm hơn.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật nhanh trong đầu, đột nhiên trong hư không trước mắt hiện ra hàng chữ nhỏ như đom đóm:
[Xin chú ý! Xin chú ý]
[Cân nhắc đến tình huống trước mắt, Chiến Thần Tình Báo của bản giao diện (gà trống bảy màu) sẽ thông báo một tin tức quan trọng.]
[Tin tình báo sẽ được thanh toán qua hồn lực. Hồn lực của ngài sẽ giảm bớt một trăm ngàn điểm.
[Xin chú ý tin tức bên dưới.]
[Chiến Thần Tình Báo đã nhận ra gợn sóng dị thường.]
[Một tận thế sắp giáng xuống.]
[Không biết được tin tức cụ thể về tận thế.]
[Sau ba phút mười bảy giây nữa, tận thế sẽ bộc phát.]
Ba phút mười bảy giây!
Cố Thanh Sơn cảm thấy lòng mình nặng nề, suy nghĩ thật nhanh.
Những Người chờ đợi bị ngăn ngoài cánh cửa thế giới, nhưng tận thế đã sớm tràn vào trong cửa.
Ngay cả thi thể to lớn mà còn đang phải chống chọi tận thế, thế giới này tất nhiên không thể may mắn thoát khỏi.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng dò xét cảnh vật chung quanh.
Nơi này ngược lại thích hợp làm nơi lánh nạn, nhưng nếu lực phá hoại của tận thế quá lớn, bọn họ không thể không đào thoát.
Thú pháp tắc khổng lồ đang huy động người phàm đi tìm kiếm Mạc, mà đội ngũ của Cố Thanh Sơn hắn bây giờ thì lại có thể nói là “bốn bề toàn địch”.
Reneedol chắc đang nuốt thú pháp tắc khổng lồ kia.
Không bao lâu sau, nàng ta sẽ biến Thất Nhược thành người của nàng.
Ba phút sau, tận thế sẽ giáng xuống.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Cục diện này, biến số quá nhiều, thật khó giải quyết.
Hắn mở bình rượu, nhấp một ngụm, sau đó uống cạn bình rượu.
“Rod, ngươi uống nhiều quá đấy.” Mạc lo lắng nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Yên tâm đi, uống nhiều một chút có thể ngủ ngon giấc.”
Xích Hộc hỏi: “Đi ngủ sẽ giúp tăng lực Tử Vong sao?”
Atley bật cười, lắc đầu nói: “Cô gái ngây thơ, ta nghe nói lực Tử Vong tăng lên chỉ liên quan đến việc cô giết người nhiều hay ít thôi. Giết càng nhiều thì càng lợi hại, hiểu chưa?”
Sắc mặt Xích Hộc hơi tái đi.
Atley cảm thấy thú vị, tiếp tục nói: “Gánh vác lực Tử Vong chính là gánh chịu sự nguyền rủa của Tử Vong. Ngoại trừ sát sinh, cuộc đồi cô sẽ chẳng còn chuyện gì khác.”
“Cái này cũng chưa chắc. Bây giờ bọn ta uống rượu cũng có thể tăng sức mạnh.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Đây chỉ là tạm thời mà thôi.” Atley lắc đầu: “Chúa tể Pháp tắc Tử Vong nhất định phải có lực Tử Vong cung cấp nuôi dưỡng mới có thể không ngừng ban sức mạnh cho các người. Điều này chúng ta cũng nhìn ra được. Cho nên, vận mệnh của các người đã được xác định là phải giết người, hoặc bị người ta giết.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, nhìn về phía Xích Hộc.
Thân hình Xích Hộc lắc lư mấy lần, sau đó quay người đi ra đằng sau một gốc cây.
Một lát sau, phía sau gốc cây truyền đến tiếng khóc của cô.
“Atley!” Mạc cau mày nói.
“Thật ngại quá, ta uống quá nhiều rồi. Xin lỗi, xin lỗi.” Atley mỉm cười xin lỗi.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của y lại không hề có chút áy náy nào.
Nhưng mọi người cũng không tiện nói cái gì.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Mặc dù Atley trông có vẻ là lạ, nhưng những người khác cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Chuyện thay thế linh hồn, những thiếu niên như họ hoàn toàn không thể nào hiểu nổi, cũng tuyệt đối nghĩ không ra.
Đừng nói bọn họ, ban đầu ngay cả hắn cũng không biết được.
Phiền phức rồi.
Quá phiền phức.
Một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu Cố Thanh Sơn.
Thật sự không được thì từ bỏ biện pháp này, cân nhắc một biện pháp khác.
Chính là giết tất cả vạn thần.
Mọi người đều dựa vào vốn liếng trong tay mà xem xét thực hư, phân định thắng thua, phân định sinh tử.
Vạn Thần điện.
Giết sạch vạn thần, nó sẽ không còn tồn tại nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Thanh Sơn hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đã quyết định như vậy, hắn không cần nghĩ thêm sách lược nào khác, chỉ cần tiếp tục suy nghĩ xoay quanh điểm này là được.
Đương nhiên, trong đó còn rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như Vạn Thần điện rốt cuộc là tổ chức như thế nào?
Vì sao lại xuất hiện vào thời khắc tận thế sắp đến?
Bên trong thể xác Reneedol rốt cuộc là ai?
Làm thế nào để giết chết nàng ta mà không khiến cho tam đại pháp tắc làm mới lại lần nữa?
Cố Thanh Sơn đặt bình rượu xuống, dựa lưng vào một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi.
Vấn đề chỉ là vấn đề, giải quyết từng bước một là được.
Bây giờ, hắn cần phải thu thập tin tình báo.
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư không, đọc những hàng chữ nhỏ như đom đóm:
[Chỉ còn lại hai phút lẻ một giây, tận thế sắp đến rồi!]
Tận thế sắp tới.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên kết nối tâm linh với Mạc:
“Mạc, đừng nhìn ta. Ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi có phải là Chúa tể Ánh Sáng không?”
Mạc quả nhiên không nhìn sang, chỉ đáp: “Có thể nói như vậy, nhưng năng lực phi thường của ta có hạn, không làm được cái gì.”
“Ngươi có thể trở thành Chúa tể Pháp Tắc, vậy ngươi có thể ký kết cùng người phàm được không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có thể, nhưng bây giờ ta còn rất yếu, không biết có ai đồng ý ký kết khế ước với ta không?” Mạc cười khổ.
“Chính bởi vì bây giờ ngươi còn khá yếu, cho nên ngươi cần phải có người giúp đỡ. Ta cảm thấy Thất Nhược không tệ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thất Nhược?” Mạc hỏi lại.
“Đúng, Ánh Sáng và Chữa Trị có mối quan hệ rất sâu. Nếu cô ấy ký kết khế ước với ngươi, đầu tiên là có thể nâng cao hiệu quả của thuật chữa trị. Nếu chẳng may chúng ta gặp phải chiến đấu, cô ấy sẽ là một sự bảo đảm cho chúng ta.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Vả lại, trước kia Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng chỉ có một người ký khế ước là ngươi. Về sau ngươi thành Chúa tể Pháp Tắc, nếu có thể khiến cho cao thủ của toàn thế giới ký kết khế ước với ngươi...”
Cố Thanh Sơn không nói tiếp nữa.
Mạc hơi suy nghĩ: “Đáng để thử một lần.”
“Đúng, nhưng nếu người khác có hỏi, ngươi đừng nói là ta đề nghị với ngươi.” Cố Thanh Sơn dặn.
“Vì sao?”
“Bởi vì nó sẽ khiến mọi người cho rằng ta đặc biệt chú ý Thất Nhược, lại hiểu lầm nữa.”
“À, cũng đúng. Bây giờ ta cũng cảm thấy ngươi hơi thích cô ấy. Được thôi, ta sẽ nói là ý của ta.”
Cố Thanh Sơn không nói tiếp.
Thời gian còn lại chưa đến một phút.
Hắn bước ra đằng sau cây đại thụ, tìm được Xích Hộc.
Cô đang ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận