Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1909. Một Đám Tận Thế


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn ôm trán.
Quá ân cần rồi!
Hắn nghiêm mặt nói: “Ta không bảo các ngươi làm. Lần sau không được tự chủ trương như vậy nữa. Nhớ, đây chỉ là tốt cho các ngươi.”
“Đừng để tinh linh kia lên bờ!” Đại Ca đột nhiên nói.
Reneedol lập tức cách không ấn tay xuống.
Tinh linh trinh sát bị treo lơ lửng giữa không trung cách đảo nhỏ mấy trăm mét, không thể nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn bổ sung lời nói của Đại Ca, hỏi mọi người: “Có ai có thế thân không, tốt nhất là loại thế thân có thể tiến hành kiểm định.”
Tiểu Tịch nói: “Tôi có con rối chiến đấu.”
Cô nhanh chóng rút thẻ bài trong không trung, rất nhanh cầm mười thẻ bài trong tay nhìn lướt qua, sau đó rút một thẻ bài ném ra ngoài.
Bụp!
Một thiếu niên tuấn tú xuất hiện.
Thiếu niên bay vọt lên không, tiến về phía tinh linh trinh sát.
“Tiểu Tịch tiến hành kiểm tra, nếu chẳng may gặp phải vấn đề, cần phải có người phụ trách cứu viện.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cứu viện để tôi.” Đại Ca lật Sách Vận Mệnh, lấy ra một miếng bảo thạch phát ra ánh sáng.
Cố Thanh Sơn nắm chặt bàn tay, bày sẵn tư thế, lửa đen sôi trào trên hai tay.
“Khi tình huống không cách nào cứu vãn, chuyện phá hỏng mục tiêu cứ để tôi làm.”
Tiểu Tịch, Reneedol và Đại Ca cùng gật đầu.
Đến lúc này, phân công xem như hoàn tất.
Đại trưởng lão tộc tinh linh nhìn mọi người, gương mặt có vẻ không hiểu nổi.
Ông ta thật sự không nghĩ ra, thuộc hạ của ông ta vẫn bình yên vô sự, tại sao mấy vị cường giả mạnh nhất này lại thận trọng như thế?
Vị thiếu niên kia bay đến chỗ tinh linh trinh sát. Tiểu Tịch đứng trên bờ, thật nhanh ném từng thẻ bài ra ngoài.
Những tấm thẻ bài rơi vào hư không, biến mất không thấy đâu.
Mọi người nhìn thấy trên người thiếu niên đã có áo giáp, mũ giáp, mặt nạ, tấm chắn... các loại đồ phòng ngự.
Tiểu Tịch cầm mấy tấm thẻ bài còn lại thả vào hư không, sau đó rút bài lần nữa.
Cô liên tục rút ra mười hai tấm thẻ bài, từ trong đó rút ra hai tấm, lần lượt ném ra ngoài.
“Rốt cuộc cũng rút được tấm này, Lưới Rộng Mở thuộc bên kiểm trắc, tung!”
Cô quát to một tiếng.
Sau lưng thiếu niên kia lập tức có thêm hình ảnh ảo của một tấm thẻ bài thật to.
Chỉ thấy bên trên tấm thẻ bài vẽ một tấm lưới mờ, phức tạp, tản ra ánh sáng đủ màu sắc.
Thiếu niên bay lên, ôm lấy tinh linh trinh sát.
Tấm lưới tản ra ánh sáng bao phủ lấy hai người.
Tiểu Tịch lập tức ném ra ngoài một tấm thẻ bài khác, trên đó vẽ một số pho tượng bằng đá.
Trong đó có một pho tượng nhìn về phía Tiểu Tịch, nói: “Không xong rồi, trên người gã có sức mạnh điên cuồng trí mạng.”
Một pho tượng khác cũng lên tiếng: “Sức mạnh đó yêu cầu thế giới phải duy trì yên tĩnh. Bất kỳ tiếng vang nào cũng sẽ mang đến sự hủy diệt triệt để.”
Pho tượng thứ ba nói: “Sức mạnh đó sẽ truyền nhiễm trong phạm vi một trăm mét, không có bất kỳ thứ gì có thể đối kháng được… Các ngươi không được để gã đến gần!”
Lúc này, tinh linh trinh sát gấp lên, nói: “Tại sao lại...”
Gã vừa phát ra âm thanh, cả người bỗng nhiên biến thành một đống tro màu đen.
Ngay cả con rối chiến đấu của Tiểu Tịch cũng không thể may mắn thoát khỏi, theo đó hóa thành tro đen.
Hai đám tro bụi rơi xuống sông, kéo ra một bóng đen thật dài bên trong dòng nước xiết rồi dần dần tan biến.
Trên hòn đảo hoàn toàn im lặng.
Đại Ca đóng Quyển Sách Vận Mệnh, thở dài nói: “Đây chính là tận thế Yên Tĩnh. Nó là loại tận thế cấp Vô Sinh. Cho dù chỉ còn lại dư âm, nhưng ngay cả tôi cũng không cứu được tinh linh đó.”
Tiểu Tịch lắc đầu tiếc nuối.
Một số người khổng lồ phủ phục trước mặt Tiểu Tịch, thấp giọng nói: “Người bảo vệ, xin cho phép chúng ta tham chiến.”
“Các ngươi?”
“Đúng, người khổng lồ chúng ta không sợ thứ này, để chúng ta đồng quy vu tận với chúng nó.”
“Ta không cho phép!”
Tiểu Tịch nghiêm túc nói.
Hai tay cô nhanh chóng lựa bài giữa không trung, một lần nữa rút ra một tấm thẻ bài, nói: “Có ta ở đây, sao có thể đến phiên các ngươi đi chịu chết chứ?”
“Tịch nói rất đúng.” Đại Ca nhìn chúng sinh từng chủng tộc: “Đây không phải là thứ mà các ngươi có thể ứng đối. Lui ra đi. Tất cả mọi người lui hết. Nơi này chỉ để chúng ta đối phó là được.”
Sinh linh các tộc đều nhìn bọn họ.
Cố Thanh Sơn, Đại Ca, Reneedol, còn có Tịch.
Bọn họ đúng là người mạnh nhất.
“Lui lại!” Cố Thanh Sơn quát to một tiếng.
Mọi người giật nảy mình, vội vàng thối lui về phía sau.
“Để tôi bắt đầu trước.”
Reneedol nói, sau đó vươn tay, điểm nhẹ về phía dòng sông đang chảy xiết.
Từng vật phẩm dính khí tức tận thế bay ra khỏi mặt nước, lơ lửng bất động.
Đại Ca rút ra trường mâu Kẻ Phá Hủy Vạn Vật từ bên trong Quyển Sách Vận Mệnh, nói: ‘Một mình tôi đánh không hết.”
Hắn ta cầm lấy trường mâu.
Từng luồng khí vô hình từ trên thanh trường mâu tản ra ngoài, cách không đánh nát vật thể tận thế.
Tiểu Tịch ném một tấm thẻ bài ra ngoài, tạo thành một bức tường ánh sáng hư vô ngăn trước mặt hòn đảo.
Cô không ngừng rút thẻ bài, gia cố cho bức tường ánh sáng.
“Ta đã làm xong phòng ngự, mời Rod hiệp trợ tấn công.” Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn nhún vai, định lấy ra một cây cung khác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Hồn khí cấp Mộng Cảnh, cung Linh Hồn Rơi Xuống.
Cây cung này có thể ứng phó cục diện trước mắt, nhưng đang có một kẻ ẩn núp trong bóng tối và lặng yên không một tiếng động quan sát tình huống đang diễn ra.
Át chủ bài không nên lấy ra sớm như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn cất cây cung phổ thông trên tay mình đi, lấy ra găng tay màu đỏ như lửa đeo vào.
Hít một hơi thật sâu, Cố Thanh Sơn thủ thế, đấm một cú cách không.
Với mỗi một cú do hắn đấm ra, từng vật thể Lục Đạo lại bị đánh nát.
Khí tức ký gửi bên trong vật thể dần dần tiêu tán trong hư không.
Đại Ca và Cố Thanh Sơn cứ như vậy mà không ngừng oanh kích vật thể Lục Đạo đang thuận theo dòng nước trôi đến, đánh hơn nửa tiếng mới dọn sạch đống đồ trên sông.
Cuối cùng, hai người mệt lả nằm trên mặt đất.
“Vất vả rồi, cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề.” Tiểu Tịch vui vẻ nói.
Sinh linh các tộc đang vây xem cũng hoan hô rợp trời.
Reneedol cau mày, nói: “Ta cảm nhận được có rất nhiều vật thể tận thế chìm vào trong nước, ước chừng đã chất đầy bên dưới. Sau này, mọi người không được xuống dưới. Nếu không, rất có thể xảy ra chuyện.”
Mọi người đều gật đầu.
Trong tình huống trước mắt, ai còn dám xuống nước nữa? Làm thế chẳng phải là đi tìm chết sao?
Tiểu Tịch cẩn thận hơn, trực tiếp ra lệnh: “Về sau không cho phép bất cứ ai xuống nước. Ta lệnh cho quân đội tộc tinh linh và tộc người khổng lồ phụ trách giám sát trên bờ, ngăn chặn tình huống này phát sinh.”
“Rõ!”
Các tinh linh và người khổng lồ đều cùng lên tiếng.
Cố Thanh Sơn và Đại Ca nhìn nhau.
“Dưới nước nhất định có thứ gì đó.” Đại Ca truyền âm.
“Cho nên nó mới không cho phép chúng ta xuống dưới thăm dò.” Cố Thanh Sơn đáp lại.
“Nó thả ra nhiều vật thể dính khí tức tận thế chìm trong nước như vậy, chúng ta không thể đi xuống được nữa.” Đại Ca lo lắng nói.
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Nếu muốn tránh giám sát trên bờ thì cứ chờ màn đêm buông xuống, dùng Quất Hoàng và Dạ Mị Quỷ Ảnh là có thể làm được.
Nhưng bây giờ trong nước đã chất đầy vật thể Lục Đạo ẩn chứa tận thế, rất có thể đều là những thứ không có cách ứng đối. Ai đụng vào chỉ có con đường chết.
Làm sao bây giờ?
Cố Thanh Sơn nằm trên mặt đất, tiếp tục nghỉ ngơi.
Cho đến một lúc nào đó, hắn thầm niệm trong lòng.
“Ta muốn tìm một con đường. Con đường này có thể tránh mạch nước ngầm, tránh rác rưởi tận thế, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, đồng thời có thể thông xuống khu vực càng sâu dưới mặt đất.”
Rồi hắn lẳng lặng đợi một phút.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Mãi một lát sau mới một vệt đen xuất hiện, quấn vài vòng trên cánh tay Cố Thanh Sơn, sau đó dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn hơi thất vọng.
Xem ra không có con đường nào kết nối khu vực trên và dưới mặt nước giống yêu cầu của hắn.
“Quyến Luyến” là kỹ năng chuyên dùng để hiển thị mối liên kết giữa vạn vật và chúng sinh. Chỉ cần am hiểu kỹ năng này, nó sẽ càng lợi hại hơn nữa.
Nhưng lúc này, nó lại thể hiện rằng không có con đường nào như thế cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận