Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3106. "Xem ra nơi này là một thời không hoàn toàn bị hủy diệt."



Hắn đưa khẩu súng lục cho Phi Ảnh.
Phi Ảnh cũng không chối từ, cầm lấy khẩu súng rồi nói: "Thứ này coi như ngươi đưa cho ta bảo vệ bản thân sao?"
"Một trong những lớp bảo vệ." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh giơ súng lên, nhắm chuẩn vào chiếc đèn đường xinh đẹp đối diện với sòng bạc.
Chiếc đèn bỗng vỡ nát.
Ngay sau đó...
Phi Ảnh mới bóp cò súng.
Cố Thanh Sơn khoanh tay trước ngực, nói: "Chuyện này là..."
"Đạn thời không, đầu tiên là nhảy tới lúc đạn bắn trúng mục tiêu, sau đó mới tới lúc ta bóp cò." Phi Ảnh nói.
"Theo logic học mà nói thì đó là chắc chắn phải trúng... cũng có thể coi là luật nhân quả." Cố Thanh Sơn nói.
Ngay sau đó...
Rắc rắc rắc rắc rắc...
Tất cả đèn đường hai bên đường phố đều vỡ nát.
Phi Ảnh treo súng lục ổ quay tại bên hông, nói với vẻ hài lòng: "Đời này ta mới sống tới mười mấy năm, lực lượng vẫn còn quá yếu, thế nhưng khi có khẩu súng này thì sức tự vệ của ta tăng lên rất lớn, cám ơn."
"Không có gì, chúng ta nên đi thôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đi đâu?" Phi Ảnh hỏi.
"Bí mật."
Cố Thanh Sơn nói, phía sau bùng lên bốn luồng sáng, như là chiến kỳ phấp phới giữa không trung.
Một trong những luồng sáng trong đó rơi vào trong tay của hắn.
Hắn cầm luồng sáng, đâm nhẹ vào trong hư không...
Ngay sau đó, một cánh cửa ánh sáng mở ra.
"Đi thôi."
Cố Thanh Sơn mang theo Phi Ảnh đi vào.
...
Chín trăm triệu tầng thế giới.
Khu Tranh Bá.
Abruzzo.
Thế giới Nguyên Sơ, chiến hỏa bay tán loạn, thế nhưng ở nơi này vẫn rất yên bình.
Đây là một thắng cảnh nghỉ mát cực kỳ nổi tiếng.
Cố Thanh Sơn mang theo Phi Ảnh đi tới nơi này.
Hai người đứng trước một suối phun nước, nhìn về hồ nước kim cương với phong cảnh rất đẹp mắt.
Bốn luồng sáng sau lưng Cố Thanh Sơn càng hừng hực hơn.
Màu xanh của gió lượn lờ xung quanh, làm cho không gian quanh người hai người vặn vẹo, đi lại trong đám người, không có bất kỳ kẻ nào có thể phát hiện bọn họ, cũng không có ai đi tới hỏi bọn họ một câu nào.
"Chúng ta tới nơi này làm gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Chỉ là tạm thời rời khỏi thế giới Nguyên Sơ mà thôi, đi nơi nào cũng vậy, sau đó ta muốn biết rõ một vài chuyện." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vươn tay ra.
Phi Ảnh hiểu ý, đặt tay của mình vào tay của hắn.
"Hiện tại ngươi đang ỷ lại vào lực lượng của vận mệnh đó... ta nhớ rằng khi trước ngươi vẫn luôn chống lại vận mệnh cơ mà?" Phi Ảnh trêu ghẹo.
"Sau chuyện của Mạc, ta cũng suy nghĩ lại, cho nên đã hòa giải với một bộ phận vận mệnh." Cố Thanh Sơn nói.
"Còn một bộ phận khác thì sao?"
"Xử lý nó."
"Được rồi, hiện tại chúng ta sử dụng lực lượng vận mệnh để tìm cái gì?" Nàng hỏi.
"Tứ Hồn khí đã dung hợp, thế nhưng ta biết Linh của bọn chúng vẫn tồn tại, hiện tại chúng ta cần tìm tới Linh của Tứ Hồn khí." Hắn nói.
Tay của hai người nắm chặt với nhau, lập tức có bốn sợi tơ màu đen bay ra, rồi kết nối với bốn luồng sáng sau lưng Cố Thanh Sơn.
Phía trên luồng sáng, tồn tại vô hình dần dần hiện lên.
Tiền xu Địa thần.
Quyển Sách Đáy Biển.
Mề đay Diễm Linh.
Chìa Khóa Phong Thần.
Bọn chúng lại hiện lên một lần nữa, tò mò mà đụng chạm vào những sợi tơ màu đen quay xung quanh bọn nó.
Hóa ra bọn nó vẫn luôn ở nơi này!
Cố Thanh Sơn nói: "Ta muốn biết, tại sao các ngươi lại đồng ý hòa làm một thể với Danh sách Hỗn Độn."
Bốn Hồn khí không phát ra thanh âm.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn lại hiểu được ý của bọn chúng.
"Đúng vậy, ta nhớ rằng bốn thứ các ngươi cùng bảo vệ bí mật kia... liên quan tới Chiến thần Hỗn Độn, nói như vậy, các ngươi vẫn luôn đứng về phía Hỗn Độn đúng không?"
Hư không vẫn im lặng.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Nếu như vẫn luôn đứng cùng một chiến tuyến, tại sao khi trước các ngươi lại bị Tận thế tiêu diệt?"
"... Là Tà Ma sao?"
Bốn Hồn khí cùng gật gật, biểu thị suy nghĩ đó là chính xác.
"Ta biết rồi, hiện tại còn một vấn đề nữa..."
"Phát hiện của Mạc có đáng tin hay không?"
Tiền xu Địa Thần, Quyển Sách Đáy Biển và Mề đay Diễm Linh cùng nhìn về phía Chìa khóa Phong Thần.
Chìa khóa hơi do dự rồi gật gật.
Cố Thanh Sơn lộ ra nụ cười, nói: "Cám ơn các vị, xin hãy tiếp tục sóng vai chiến đấu với ta, chúng ta chắc chắn có thể chiến thắng Tà Ma."
Hồn khí Tứ Thánh đều biến mất.
Cố Thanh Sơn thả tay, tiếp tục dẫn dắt luồng sáng, đâm nhẹ về phía hư không.
Một cánh cửa ánh sáng mở ra, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt.
"Phía trước là nơi nào?"
Phi Ảnh hỏi.
"Vực sâu Vĩnh Hằng, nhớ kỹ, động tác của chúng ta phải nhanh, vừa xuất hiện phải lập tức mở cửa đi ngay." Cố Thanh Sơn nói.
Trong thời điểm hiện tại, Mạc vẫn chưa gặp mặt bản thân mình.
"Được rồi." Phi Ảnh gật đầu.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh lại, dẫn theo Phi Ảnh bước vào cổng ánh sáng.
...
Vực sâu Vĩnh Hằng.
Nơi trung tâm.
Một cánh cửa đồng thau khổng lồ đứng sừng sững ở nơi này, giống như đã trải qua năm tháng vô tận vậy.
Bỗng nhiên...
Một cánh cửa ánh sáng xuất hiện trước cửa đồng thau.
Hai bóng người xuất hiện, lập tức đẩy cánh cửa đồng thau ra.
Ầm ầm...
Cửa vừa mở một khe nhỏ, hai bóng người kia lập tức bước vào trong đó.
Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại.
Âm thanh còn chưa biến mất, xung quanh bỗng xuất hiện ba con quái vật Vực Sâu.
"Vừa rồi... là cái gì?" Một quái vật hỏi.
"Không rõ nữa, bọn chúng lại có thể không sợ hãi không gian chồng chất ở nơi này, cũng không sợ hãi vận mệnh ăn mòn..." Quái vật bên kia nói.
"Không được, ta phải đuổi theo để xem chuyện này là sao, các ngươi hãy đi báo cáo tình hình thực tế." Con quái vật còn lại nói.
Bọn chúng vừa định hành động...
Ngay sau đó, đầu của bọn chúng toàn bộ nổ tung, thi thể ngã xuống mặt đất.
...
Cố Thanh Sơn và Phi Ảnh cùng nhìn về cánh cửa đồng thau phía sau.
Cửa không có gì bất thường xảy ra.
Phi Ảnh giơ khẩu súng lục ổ quay lên, bóp cò súng mấy lần.
"Ngươi đã ra tay à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vận mệnh phát hiện mấy kẻ rình mò, ta cần phòng ngừa chuyện phiền phức xuất hiện, cũng vì để ẩn nấp hành tung chúng ta." Phi Ảnh nói với vẻ nghiêm túc.
Vào kiếp trước, nàng chính là Thành chủ thành Hư Không - Phi Nguyệt, đối mặt với mọi tình huống đều có thể ra tay rất tàn nhẫn.
Phi Ảnh cất súng lục ổ quay đi, quan sát bốn phía xung quanh rồi nói: "Xem ra nơi này là một thời không hoàn toàn bị hủy diệt."
"Làm sao mà biết được?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Phi Ảnh vươn tay, gẩy nhẹ về phía hư không...
Hư không bị vạch ra, xuất hiện trước mắt là dòng sông thời gina.
Toàn bộ dòng sông thời gian đều im lặng bất động, giống như một vũng nước đọng vậy.
"Chỉ khi nào mọi thứ đều bị hủy diệt, thời không mới có thể xuất hiện cảnh tượng như này... bởi vì đã không còn bất cứ nhân quả nào xuất hiện nữa cả." Phi Ảnh nói.
"Tới." Cố Thanh Sơn vươn tay.
Hết chương 3106.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3107
Bạn cần đăng nhập để bình luận