Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1596. Danh Sách Người Sống Sót (2)


Đánh dấu
Lúc này, đám người mới tản đi.
Ở một bên khác.
Cố Thanh Sơn đi vào bên trong thư viện, tìm kiếm từng tầng một.
Hiện tại hắn cũng đã hiểu rõ tình hình cơ bản về văn minh này, khi tìm sách cũng không phải là tìm loạn.
Rất nhanh, hắn đã thấy được quyển sách mà mình muốn tìm, nó nằm tại tầng thấp nhất trong thư viện này.
Dù sao người đã tốt nghiệp Tu Tập Xã đều có thể đọc được những bí mật này, cho nên cũng không có nhiều sự bảo vệ và coi trọng lắm.
Lúc này, vị Cốt sư phòng thủ thư viện đã trở về, đang tuần tra ở những tầng phía trên, bảo vệ những bí mật quan trọng trên đó, không rảnh mà để ý mấy thứ ở tầng dưới.
Trong thư viện đen kịt và yên tĩnh.
Một con mèo quýt không ai phát hiện được đang chậm rãi đi đi lại lại giữa từng hàng mảnh xương ngay ngắn khác nhau.
"Bản ghi chép quái vật dị giới đã tử vong và những tin tức liên quan."
Mèo quýt đi tới cái bảng này thì dừng lại.
Nó dùng chân trước lật miếng xương thật dài trước mắt lên.
Những bí mật nơi này đều là bí mật cơ bản nhất, cho nên chỉ cần một mảnh xương đã có thể ghi chép đầy đủ rồi.
Mèo quýt cảm thấy hơi thất vọng, thế nhưng đã tới đây rồi nên...
Nó ngồi xuống giống như người vậy, ngồi bệt trên mặt đất, cầm lấy mảnh xương rồi đọc.
Bỗng nhiên...
Có vẻ nó đã phát hiện ra điều gì đó, cái đuôi đang chậm rãi phe phẩy ở sau mông bỗng nhiên đứng yên tại hư không.
Trên miếng xương này đã viết một vài tin tức bằng chữ của Hang Sâu Vạn Thú:
[Đương nhiên, cũng có một vài quái vật hư không cực kỳ may mắn trốn thoát khỏi mộ lớn, thế nhưng số lượng trốn thoát được là cực kỳ thấp.]
[Phía dưới đây là danh sách những quái vật còn sống sót.]
[...]
[Vị thứ năm, quái vật Vực Sâu, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.]
Bởi vì bí mật ở nơi này đều chỉ là cơ bản, cho nên trên mảnh xương cũng không có viết chi tiết hơn, chỉ có một bảng danh sách cùng với đôi lời sơ lược nhất về thân phận mà thôi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Khi Cố Thanh Sơn nhìn thấy cái tên này thì hầu như toàn bộ máu trong cơ thể bị đông lại vậy.
Mình đã tự tay giết chết nó, cắt đứt tâm huyết vô số năm của nó.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Nó chắc chắn hận mình thấu xương.
Thế nhưng trong Tận Thế Oán Linh, sau khi nó thấy mình thì nó lại lựa chọn bỏ qua, không báo thù.
Sợ hãi và truyệt vọng làm cho vị Thần Hỗn Loạn này tình nguyện hòa tan vào trong Hỗn Độn, thà biến mất hoàn toàn cũng không muốn chiến đấu với mình.
Nó chắc chắn biết được mình sẽ gặp phải chuyện gì đó, thế nên nó mới từ bỏ báo thù.
Nó sợ những chuyện kia.
Trong thư viện vắng vẻ, mèo quýt thả miếng xương xuống, trong mắt vẫn ẩn chứa vô số nghi ngờ.
Tất cả đều không rõ ràng.
Giống như có vô số bóng ma ẩn mình trong đêm tối, lúc nào cũng có thể lao ra, ăn sạch nó vậy.
Thông tin.
Mình cần càng nhiều thông tin hơn.
Khi ở trong mộ lớn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã thấy được cái gì?
"Meo!"
Đôi tai mèo quýt bỗng dựng lên, phát ra một tiếng kêu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Trong nháy mắt, nó biến mất tại nơi đó.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bay phía trước, mèo quýt đi theo sau, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao ra ngoài thư viện theo ống thông gió.
Tất cả mảnh xương phòng ngự lại chớp động một lượt, rồi lại trở về bình thường.
Một đám vệ binh chạy tới những vẫn không tìm được điều gì khác lạ cả, xung quanh đây ngay cả một cọng lông cũng không có.
Bọn họ đều nhìn nhau mà ngẩn người.
Tốc độ nhanh như chớp.
Mèo quýt biến thành tàn ảnh, di chuyển với tốc độ không kém phi kiếm là bao.
Nó đã cất Lục Giới Thần Sơn kiếm từ lâu, đang dùng tốc độ cực nhanh để di chuyển.
"Làm sao vậy, công tử?" Sơn Nữ khẩn trương hỏi.
"Có người đang tới gần pháp trận của ta." Cố Thanh Sơn truyền âm nói.
Sơn Nữ giật mình.
Nếu như có người vào trong động phủ của Lý Thu Vũ, chắc chắn sẽ phát hiện Lý Thu Sơn không có ở đó, mà Lý Thu Vũ lại đang ngủ say sưa bên trong vô số pháp trận...
Lần này thì phiền phức lớn rồi!
Mèo quýt liên tục sử dụng Súc Địa Thành Thốn, thế nhưng trong tòa thành này có rất nhiều nơi bị pháp trận đặc thù ngăn cản, hắn thường xuyên phải dừng lại, đổi phương hướng khác rồi mới đi tiếp.
Cuối cùng thì mèo quýt cũng đã tới bên ngoài động phủ của Lý Thu Vũ.
Nó liếc nhìn, cửa sổ mà khi mình đi ra vẫn chưa đóng, cửa sổ bên phòng mình cũng đang mở, một bóng người đang đi từ phòng ngủ của mình ra ngoài.
Nói cách khác, người này đã phát hiện ra Lý Thu Sơn không có trong phòng.
Vạn Thánh Đao Tôn - Lý Xuân Đao!
Hắn ra khỏi phòng của Lý Thu Sơn, rồi bước tới phòng của Lý Thu Vũ.
Từng bước, từng bước tới gần, hắn ta vươn tay ra, mở cửa.
Pháp trận sắp sửa bị kích hoạt!
Trong phòng Lý Thu Vũ, tại sao lại có pháp trận của giới tu hành chứ?
Tại sao Lý Thu Sơn lại không có ở trong phòng?
Những chuyện này đều là sơ hở không thể lấp liếm được, bất kỳ người nào chỉ cần biết suy nghĩ thì sẽ phát hiện ra vấn đề ngay.
"Cố Thanh Sơn, nhanh nghĩ cách đi!" Địa kiếm quát.
"Có rồi!" Cố Thanh Sơn trả lời.
Cũng đúng lúc đó, một tiếng nói từ bên trong truyền ra:
"Muội muội, tại sao muội lại ngủ sớm vậy chứ? Thu Sơn đâu?"
Lý Xuân Đao vừa nói vừa giơ tay lên, đang định đẩy cửa phòng của Lý Thu Vũ ra.
Ngay cả ở bên ngoài thì hắn ta cũng vẫn cảm nhận được tiếng hít thờ đều đều bình ổn của Lý Thu Vũ ở trong căn phòng.
Uỳnh!
Một tiếng nổ rõ to bỗng nhiên vang lên.
Là ở bên ngoài!
Sắc mặt Lý Xuân Đao thay đổi, cầm đao bổ rách vách tường bên cạnh, lao ra bên ngoài.
"Kẻ nào dám làm càn tại đây!"
Hắn ta quát lớn.
Đúng lúc này, có một thanh kiếm đang dần dần lớn lên, lao thẳng về phía hắn ta.
Keng!
Gió mạnh nổi lên, sóng khí tản ra bốn phía.
Trong nháy mắt đó, một thanh đao đã ngăn cản thanh kiếm kia lại, rồi đẩy thanh kiếm đi ra ngoài.
Có một người đang kêu cứu:
"Cứu đệ, Xuân Đao đại ca!"
Lý Xuân Đao vội vàng quay đầu lại.
Trên người Lý Thu Sơn bê bết máu, đang nằm trên mặt đất.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Kiếm tiên Cố Thanh Sơn đang yên lặng trôi nổi giữa trời, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn hắn ta.
Lý Xuân Đao lao tới phía trước Lý Thu Sơn, bảo vệ nó ở phía sau.
Tóc hắn ta dựng đứng lên, trong mắt xuất hiện sát ý vô cùng kinh khủng.
"Thằng khốn nạn, ngay cả một đứa bé cũng không tha!"
Lý Xuân Đao cắn răng, hai tay đẩy nhẹ sang hai bên.
Bỗng nhiên, mười thanh đao xếp hàng chỉnh tề trên không.
Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn cười lạnh, hững hờ nói: "Các ngươi đang làm cái gì, cho là ta không biết hay sao?"
Lý Xuân Đao hơi giật mình.
Hắn ta không vội ra tay, mà chỉ tạo một ấn quyết.
Bùng...
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong bầu trời đêm, ngay cả vùng biển phía trên màn đêm cũng hơi lay động.
Toàn bộ thành phố đang ngủ mê bỗng chốc tỉnh lại.
Vô số vệ binh, thậm chí cả đại lão đều biết được nơi này gặp phiền phức.
"Xuân Đao đại ca, lớp phòng ngự của hắn đã bị đệ phá hủy rồi, chém hắn đi!" Lý Thu Sơn ở đằng sau thều thào nói.
Lý Xuân Đao hơi nhíu mày.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn lại nhanh hơn hắn ta nhiều.
Chỉ chớp mắt, Cố Thanh Sơn đã biến mất.
Rồi hắn xuất hiện ở trên cao cao, ngự kiếm bay lên, vạch ra một ánh kiếm xanh nhạt, chém màn đêm thành hai nửa.
Một tay hắn cầm kiếm, còn tay khác thì nhấn liên tục trên một cái trận bàn.
Sau đó, chỉ chớp mắt, bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất.
Nói tới tuy rằng chậm, thế nhưng những hành động này xảy ra lại cực nhanh.
Lý Xuân Đao còn không kịp ra tay thì Cố Thanh Sơn đã chạy rồi.
Ngay sau đó...
Tông chủ lưu phái Sơn Hải - Sơn Hải Tê Hà, Ủng Cốt Lão Nhân, Trích Kiếm Tiên, Bách Diệt Thánh Thủ, tất cả đại lão đều đến đông đủ.
"Chuyện gì vừa xảy... cứu Thu Sơn trước đã!" Sơn Hải Tê Hà nói.
"Vâng!"
Ủng Cốt Lão Nhân đi tới, không để ý tới sự đau đớn của Lý Thu Sơn mà xé rách áo của hắn ra.
Vô số vết kiếm cắt rất kinh khủng xuất hiện trước mắt mọi người.
Lít nha lít nhít, giống như bị lăng trì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận