Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2645. Thuật thứ ba trong hư không (2)



Vẻ mặt thủ lĩnh lưu manh trở nên hết sức nghiêm túc, hắn ta nói: "Ngay từ thuở ban đầu, loại tồn tại này không được phép xuất hiện trong hư không, cho nên nó dùng phương pháp điều hòa—— "
"Trụ thanh đồng chính là dụng cụ dẫn đường, có thể giúp thứ tồn tại bên ngoài hư không mở ra một con đường, trực tiếp dẫn đến hư không."
"Thế là, trong hư không lập tức xuất hiện một thuật mà tuyệt đối không có khả năng xuất hiện."
"—— Nó được gọi là thuật hư không thứ ba, Thuật Vạn Linh Mông Muội."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tới gần cây trụ kia."
"Nó đang cố định mà phóng thích thuật kia ra ngoài."
Mèo quýt nghiêm túc lắng nghe, lúc này mới hỏi: "Meo meo meo meo?"
Thủ lĩnh lưu manh đang muốn trả lời, lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Chỉ thấy phía trên viễn không, một tên sứ giả danh sách cường đại bị mưa bom đạn lạc đánh trúng, ầm vang rơi vào bên cạnh cây trụ thanh đồng ẩn hình kia.
Sứ giả danh sách nhảy lên từ trong hố sâu, quát mắng:
"Đáng chết! Ta chính là danh sách sa đọa —— "
Đám trùng cùng nhau tiến lên, trực tiếp tông thẳng tên sứ giả danh sách kia vào bên dưới trụ thanh đồng.
Tên sứ giả danh sách vốn còn muốn ra tay, lại đột nhiên quỳ xuống mặt đất.
Trên mặt gã ta hiện ra vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi, sau đó lại hóa thành nụ cười si ngốc ngây ngô.
Chỉ thấy gã nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, phát ra từng tiếng kêu to, miệng phun ra vô số sợi tơ tự bao lấy chính mình.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi.
Màn tơ vỡ ra.
Một con côn trùng bò ra ngoài.
Côn trùng vỗ cánh, nhanh chóng bay lên trên cây trụ thanh đồng kia, gia nhập vào đội ngũ côn trùng đó.
Mèo quýt quan sát mà lông trên thân đều dựng hết cả lên.
Thủ lĩnh lưu manh nhỏ giọng mà nói: "Đúng vậy, thuật này sẽ triệt để làm mụ mị thần trí của tất cả những thứ có linh đồ, hóa chúng thành côn trùng vĩnh hằng, vĩnh viễn bảo vệ lấy nó."
"Meo?" Mèo quýt nói.
"Đúng vậy, là nó —— nó chính là bản thân thuật này." Thủ lĩnh lưu manh nói.
Mèo quýt trừng to đôi mắt, vội hỏi: "Meo meo meo?"
Thủ lĩnh lưu manh nói: "Có lẽ ngươi chưa từng nghe nói chuyện thế này, nhưng thuật này cũng có sinh mạng —— nó là sinh mệnh pháp thuật, tồn tại vĩnh hằng ở một nơi nào đó không thể biết được, lần này là vì diệt tuyệt Lục Đạo Luân Hồi, cho nên mới đặc biệt đuổi tới trong hư không."
"Tiếp đó, ngươi sẽ thấy càng nhiều cây cột xuất hiện, chuyện này chứng minh nó đang chiếm lĩnh cả thế giới này."
Mèo quýt thở dài một tiếng, dùng móng vuốt nâng đỡ kính râm, kêu lên: "Meo, meo meo."
Thủ lĩnh lưu manh gật đầu nói: "Ngươi hiểu rồi thì tốt, tuyệt đối không thể tới gần cây trụ kia, nếu không mọi chuyện coi như xong."
"Meo."
"Ừ, vậy ta đi chiến đấu, gặp lại!"
Thân hình thủ lĩnh lưu manh chấn động, bay lên không trung, cả người hóa thành một vòng ánh sáng, nhanh chóng đi xa.
Mèo quýt ngồi xổm ở chỗ đó trầm tư một hồi.
Nó bỗng nhiên lấy ra một pho tượng giáp trùng dưới cổ, đem kính râm nhấn lên trên, chỉa vào cây trụ thanh đồng kia.
"Chúc mừng ngươi tìm được tộc đàn, mau nhìn, trên cây cột kia đều là đồng loại của ngươi kìa." Mèo quýt truyền âm qua.
Pho tượng Giáp Trùng không lên tiếng, hình như đã triệt để ngây ngẩn cả người.
"Trên người ngươi có Thuật Vạn Linh Mông Muội không?" Mèo quýt lại hỏi.
Pho tượng Giáp Trùng liều mạng lắc đầu, trong miệng liên tục phát ra tiếng ré bén nhọn.
Trong hư không cũng toát ra từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi:
[Đã xác nhận.]
[Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng là tự do, cũng không bị Thuật Vạn Linh Mông Muội khống chế.]
Cái này nghe thú vị đấy.
Một con bọ cánh cứng tránh thoát Thuật Vạn Linh Mông Muội, bây giờ đang nằm trên tay mình.
Vừa rồi tên sứ giả danh sách kia bị cưỡng chế chuyển hóa trở thành Trùng tộc vĩnh hằng.
Như vậy, Kẻ Đoạt Niệm Vĩnh Hằng trên tay mình này ——
Trước khi bị biến đổi thành bọ cánh cứng vĩnh hằng, nó vốn là cái gì?
Mèo quýt híp híp mắt.
"Tốt, xem ra ngươi là một tên lẻ loi cô độc thật sự, chuyện này đúng là có chút khó tiếp nhận, ngươi có thể chậm rãi thương tâm, nhưng hiện ta phải lập tức rời đi nơi này —— cách... cây trụ này càng xa càng tốt."
Mèo quýt cất hết kính râm và bọ cánh cứng lại vào trong.
Nó lại chạy như bay hướng về phía biển binh khí lần nữa.
—— Oanh!
Ngọn núi cáo nào đó từ viễn không bay tới, đụng vào mặt đất, cuốn lên bùn cát đầy trời.
Mà bên dưới ngọn núi lớn kia, lại là con cương thi khổng lồ trước đó.
Toàn thân nó đều là vết thương, đã hấp hối.
Mèo quýt do dự một chút, sau đó lặng lẽ tiến lên, đi đến trước mặt cương thi.
"Meo."
Nó phát ra một tiếng kêu nhỏ, đồng thời duỗi móng vuốt ra, để móng vuốt hiển hiện trước mắt con cương thi.
Cương thi vốn đã dầu hết đèn tắt, thân thể cũng đứt gãy hơn phân nửa, thời khắc sắp chết nghe thấy tiếng mèo kêu, lúc này mới mở to mắt nhìn vào cái móng vuốt kia.
—— Trên móng vuốt của nó siết chặt một chiếc nhẫn ngọc bích.
"Là. . . Ngươi à, mau chạy đi, thực lực của ngươi. . . Không đủ để đối mặt với cuộc chiến như vậy." Con cương thi khổng lồ dùng sức mạnh cuối cùng để nói ra.
Mèo quýt suy nghĩ, bỗng nhiên rút ra một tấm thẻ bài từ trong ngực.
[Thẻ bài chữa trị: Qủa chanh màu xanh.]
[Tấm thẻ bài này mỗi ngày có thể phóng ra một trái chanh xanh, sau khi ăn sẽ giúp thương tích của ngươi lập tức khỏi hẳn bảy thành.]
[Nói rõ: Ta thật sự không chua.]
Mèo quýt lắc lắc thẻ bài, thẻ bài lập tức hóa thành một quả chanh màu xanh, rơi vào trên móng của nó.
Mèo quýt ôm lấy qủa chanh màu xanh kia, nhét nó vào miệng con cương thi khổng lồ đó.
Đôi mắt vốn đã muốn khép lại của cương thi khổng lồ lập tức trợn tròn.
Trên người của nó, từng vết thương bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Có lẽ là đẳng cấp thẻ bài hơi thấp chút, mà thực lực của con cương thi khổng lồ lại quá cao thâm, cho nên tấm thẻ bài này cũng không giúp thương thế của nó khỏi hẳn quá nhiều.
Mèo quýt cẩn thận dò xét thân hình của con cương thi, phát hiện vết thương trên người nó cũng chỉ khỏi chừng bốn phần.
—— Nhưng cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng.
Hết chương 2645.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2646
Bạn cần đăng nhập để bình luận