Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2079. Thời gian hỗn loạn (2)


Đánh dấu
"Ha ha ha —— "
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Một người khách khác xuất hiện ngay trên hành lang.
Đây là một người máy toàn thân được tạo thành từ sắt thép. Nó nhìn tên mập chết bầm, cười nhạo nói: "Kẻ hạ đẳng, ngươi nghèo như thế thì không nên ở lại đây, nếu không là đang tự làm mình khó xử đó."
Tên mập chết bầm giận dữ, gần như muốn xông lên.
Người máy lấy ra một thanh trường thương tản ra ánh sáng bạc, chỉ vào tên mập, khinh bỉ nói: "Muốn chết à?"
Tên mập gõ chữ nói: "Không phải sợ cái thứ sinh mệnh như ngươi còn không biết ý nghĩa của cái chết thì ta đã lập tức dẫn ngươi đi —— "
Ánh mắt của hắn ta vừa biến thành đồng tử dựng thẳng thì bả vai lập tức bị một bàn tay đè lại.
Là bà chủ khách sạn.
Lúc bà chủ nhìn vào đồng tử của hắn ta, sắc mặt đã thay đổi.
Tộc rồng… Đây là đôi mắt của tộc rồng!
Thật không thể tin được, một con rồng lại đi làm cái việc như canh cửa trong khách sạn của mình.
Như vậy, chủ nhân của con rồng này lại là dạng người như thế nào?
Không đáng chọc giận bọn họ.
Bà chủ lắc đầu, thấp giọng nói: "Quy tắc của đảo Mộng Mơ là, không thể gây chuyện trong khách sạn."
Gương mặt của tên mập chết bầm tràn đầy biểu cảm hung tàn, hắn ta hung hăng gõ chữ, nói: "Hắn chọc tôi trước."
Bà chủ thở dài, giọng điệu cũng mềm đi mấy phần: "Được rồi, các anh có thể ở tiếp trong chỗ của tôi, tôi sẽ không thu tiền —— nhưng mà anh không được gây chuyện, thế nào?"
Tên mập chết bầm ngừng một chút, yên lặng đánh ra chữ: "Được."
Bà chủ gật gật đầu.
Mặc dù tộc rồng khá gian xảo, nhưng đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời.
Cô ta biến mất khỏi nơi đó.
Trên hành lang chỉ còn lại tên mập chết bầm và người máy kia.
"Ha ha, bà chủ luôn tội nghiệp đám nghèo hèn. Như thế cũng đúng, một viên đạn của ta thôi đã đắt hơn cả cái mạng của ngươi rồi, thứ sinh mệnh cấp thấp." Người máy kia như đang khoe khoang mà lắc lư cây súng trong tay, cất tiếng.
Lần này tên mập chết bầm lại không giận.
Hắn ta cất bàn phím đi, gỡ cái mũ trên đầu xuống, nhếch miệng cười lên.
"Kẻ có tiền như quý ngài đây, tôi tất nhiên là thua rồi."
Tên mập chết bầm mở miệng nói chuyện.
—— Long Chú, ra!
Người máy kia ngược lại không phát giác chuyện gì, chỉ hơi khựng lại ngay tại chỗ, cảm thấy chuyện mình làm thật chẳng có ý nghĩa gì.
Đối phương đã xuống nước, chẳng lẽ mình còn mắng tiếp nữa sao?
Chơi hết vui rồi.
"Sinh mệnh nguyên tố Cacbon rác rưởi..."
Người máy hậm hực cất súng, nhanh chân đi ra ngoài.
Trên hành lang đã khôi phục yên tĩnh.
Chỉ còn lại mỗi mình tên mập chết bầm đứng yên lặng ở đó.
Lại một lát sau, hắn ta bỗng giơ tay lên, xòe ra ngay trước mặt, thấp giọng nói: "Hôm nay không thu bất kỳ thứ sức mạnh nào hết, chỉ lấy tiền."
Loảng xoảng loảng xoảng ——
Trong hư không, bỗng nhiên một đống tiền xu sắt thép đếm không hết rơi xuống.
Số tiền này rơi lên trên tay hắn ta thì lập tức biến mất không thấy gì nữa, đã bị hắn ta cất hết đi.
Tên mập chết bầm lẩm bẩm nói: "Dám mắng rồng ta, rồng ta sẽ móc sạch ttiền ích lũy cả đời này của ngươi..."
Một phút đồng hồ đã trôi qua, khi đồng tiền sắt cuối cùng rớt xuống và bị tên mập bỏ vào trong túi, hắn ta mới huýt sáo, hài lòng lên tiếng: "Đồng tiền mạnh của đế quốc máy móc đây —— Lần này có tiền rồi."
Hắn ta tựa vào bên tường lần nữa, bắt đầu gặm quả táo thứ hai.
Bỗng nhiên, bà chủ lại xuất hiện trên hành lang.
Mập mạp đeo mũ lên, móc bàn phím ra đánh chữ:
"Bà chủ, cô tới đúng lúc lắm, tôi cũng không phải người ở trọ không trả tiền."
Hắn ta tiện tay lấy ra một túi tiền, ném qua.
Bà chủ nhận lấy túi tiền, sau đó lại ném trở về.
"Lần này không phải là vấn đề về tiền, mà là tôi có việc muốn thỉnh giáo anh." Bà chủ nói.
"Hả? Sao? Thỉnh giáo?" Mập mạp lộ ra vẻ mặt mê mang mà đánh chữ.
"Đúng, ai cũng nói tộc rồng là chủng tộc có tri thức phong phú nhất, tôi phát hiện một vấn đề rất kỳ quái, nhất định phải mượn nhờ kiến thức của anh đây." Bà chủ tiệm nói.
"Tôi có được lợi ích gì nào?" Mập mạp đánh chữ.
Bà chủ nhìn quả táo nhỏ đáng thương trong tay hắn ta rồi lại nhìn vào hình thể trước mắt, lên tiếng: "Ba bữa cơm của khách sạn chúng tôi là dạng cao cấp nhất của đảo Mộng Mơ, về sau chỉ cần ngài đến đây là có thể tùy ý ăn uống."
"Nói đi, tôi sẽ tuyệt không giấu giếm." Mập mạp hưng phấn đánh chữ.
Bà chủ chần chờ hỏi: "Chúng ta nói chuyện ngay chỗ này sao?"
"Đúng, tôi phải canh giữ ở cửa, để phòng có chuyện gì phát sinh." Mập mạp đánh chữ.
Lúc này, bà chủ mới vỗ tay một cái.
Trong hư không trước mặt cô ta xuất hiện một dãy đồng hồ.
Ánh mắt của tên mập chết bầm tập trung lại.
Hóa ra là cao thủ hệ Thời Gian, khó trách có thể mở tiệm tại một nơi như đảo Mộng Mơ.
Bà chủ nói: "Mời xem, khí cụ bản mệnh linh hồn của ta xảy ra vấn đề. Chúng vốn có thể biểu hiện ra tiến trình lịch sử trong từng khu vực thời gian của dòng chảy thời không hỗn loạn, nhưng bây giờ chúng đã mất tác dụng."
Mập mạp nhìn những cái đồng hồ kia, chỉ thấy trên một loạt mười bảy cái đồng hồ, mỗi một cây kim đồng hồ đều đang điên cuồng quay tròn.
Mập mạp nghiêng đầu suy nghĩ, đánh chữ hỏi lại: "Cô có mang thai không?"
"Không có, hiện tại tôi chưa có ai bầu bạn." Bà chủ đáp.
"Quy luật sinh hoạt ổn không?" Tên mập mạp lại đánh chữ hỏi.
"Rất tốt." Bà chủ tiệm lườm hắn ta một cái.
Mập mạp híp mắt, đánh ra một hàng chữ: "Giao dịch công bằng, tôi đưa cho cô một lời chú thời gian, nó chuyên dùng để kiểm nghiệm kỹ năng thời gian. Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cô cũng biết đó, chú ngữ hệ Thời Gian luôn rất hiếm hoi."
Lúc này bà chủ mới lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Quả thật cái này rất có lợi, tôi có thể cho anh một tấm thẻ vàng, về sau tùy tiện đến ở, ăn ở gì đều không thu tiền của anh."
Mập mạp cũng rất hài lòng, đánh chữ nói: "Chú ngữ là thế này: Thời gian, ngươi là kẻ thù của chúng sinh, lại là bạn chí thân của ta, xin giúp ta chăm sóc mọi thứ bên trong dòng cát chảy."
Vẻ mặt của bà chủ bỗng nghiêm nghị, nói: "Chú ngữ này... Hình như là của vị kia..."
Tên mập vội vàng giơ ngón tay lên, ra hiệu giữ im lặng.
Bà chủ lập tức im tiếng, vận sức mạnh trên người mình và thì thầm: "Thời gian, ngươi là kẻ thù của chúng sinh, lại là bạn chí thân của ta, xin giúp ta chăm sóc mọi thứ bên trong dòng cát chảy."
Một dòng cát chảy màu vàng kim hiện ra từ hư không, bao chung quanh bà chủ một vòng rồi chậm rãi biến mất.
Bà chủ đợi một hồi, sau đó lại nhìn về phía hàng đồng hồ của mình lần nữa.
Trên tất cả đồng hồ, kim đồng hồ vẫn đang điên cuồng quay không ngừng.
"Kỳ quái, thông qua chú ngữ, tôi phát hiện kỹ năng thời gian của mình không có vấn đề, đây rốt cuộc —— "
Bà chủ nhìn về phía tên mập, tiếng nói đột nhiên im bặt.
Đối diện cô ta, vẻ mặt của tên mập chết bầm khá là kinh khủng. Trên người hắn ta không kìm được mà tuôn ra một luồng khí tức tộc rồng, con mắt cũng đã chuyển hóa thành một đôi đồng tử dựng thẳng.
"Không..." Tên mập chật vật mở miệng: "Tại sao lại như vậy, thời gian... Đã sụp đổ..."
...
Phía bên kia.
Cố Thanh Sơn đứng trên đỉnh một ngọn núi cao.
Giờ phút này, toàn thân hắn đã được xương trắng bao trùm, giống như một con quái vật để lộ xương cốt ra ngoài.
—— Hắn đã tập hợp đủ sáu phần hài cốt của Thi thể đóng băng.
"Mạc." Hắn gọi khẽ.
"Tôi ở đây." Tiếng nói của Mạc vang lên trong lòng hắn.
"Anh chuẩn bị xong chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Có thể làm bất cứ lúc nào. Nhưng cậu phải cẩn thận, tôi đoán tận thế kia đã tới thế giới Ác Quỷ, đang lẳng lặng chờ đợi giờ khắc khi cánh cửa thế giới mở ra." Mạc nói.
"Tôi cũng nghĩ như vậy —— "
"Chúng ta đi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã biến mất khỏi nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận