Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1802. Lục Đạo Ác Diện


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn bèn miêu tả một chút.
“Không đúng, một vạn ngươi cũng không giết được nó.” Quỷ vật quả quyết nói.
Cố Thanh Sơn đành phải giải thích toàn bộ quá trình.
Quỷ vật nhìn hắn, hồi lâu cũng không nói được câu nào.
“Chỉ là một tia sáng nhỏ bằng hạt gạo, vậy mà lại có thể hủy diệt được vầng mặt trời trên cao, thảo nào...” Nó cảm khái.
Cố Thanh Sơn thử dò hỏi: “Các hạ, có vẻ ngươi hiểu rất rõ về ‘Bất Chu’?”
“Bất Chu là quyền pháp do Lục Đạo truyền thừa lại, mỗi một thần linh trong Lục Đạo đều có thể dựa vào Bất Chu để tái hiện lại tất cả cực khổ trong quá khứ của Lục Đạo.” Quỷ vật lộ ra vẻ hoài niệm, nói.
“Các hạ nghĩ một chiêu này so với Đại Hồng Thủy thì thế nào, rốt cuộc bên nào mạnh hơn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Quỷ vật lấy lại tinh thần, nhìn hắn nói: “Đương nhiên là ‘Không Kiếp’ lợi hại hơn, nó là sức mạnh đánh nát núi Đại Thiết Vi... Như vậy tính ra, thần vị của ngươi là ‘Lục Giới Sơn Thần’, vì chỉ có núi Đại Thiết Vi cho nên mới có thể ghi lại sức mạnh ‘Không Kiếp’, đây là chuẩn bị cho sự tiến hóa của Lục Đạo trong tương lai.”
“Nếu ta có cơ hội chiến thắng ác quỷ, xin các hạ hãy cho ta một thân phận Ác Quỷ thánh tuyển.” Cố Thanh Sơn khẩn thiết nói.
Hai mắt quỷ vật bỗng nhiên tỏa ra tia sáng rừng rực, nghiêm nghị nói:
“Người tu hành, ta muốn gặp Lục Giới Thần Sơn kiếm của ngươi.”
Cố Thanh Sơn vẫy tay vào hư không.
Một thanh trường kiếm sắc bén đột nhiên xuất hiện, lơ lửng bên người hắn.
Quỷ vật nhìn chằm chằm Lục Giới Thần Sơn kiếm một hồi, bỗng nhiên hơi nghẹn ngào, nói: “Thật tốt... Tuy rằng đã quên đi tất cả, nhưng không mất đi linh tính, phong thái năm đó vẫn không hề suy giảm.”
Sương đen lượn lờ trên thân nó hoàn toàn tiêu tan, lộ ra một thân đầy vết thương khiến lòng người kinh sợ.
Quỷ vật này đã mất đi nửa người, chỉ còn lại khung xương và một ít thịt nát chắp vá.
Có thể nhìn ra nó đã tham gia một trận chiến rất thảm thiết.
“Sức mạnh cuối cùng... ngưng tụ thành lực lượng thánh tuyển cho ngươi. Nhưng loại sức mạnh này sẽ tạm thời ẩn đi, bằng không sẽ khiến những người Ác Quỷ thánh tuyển khác chú ý.”
Một tấm mặt nạ ác quỷ bỗng rơi xuống từ trong bóng tối, lặng lẽ lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hai tròng mắt quỷ vật trở nên ảm đạm, toàn bộ thân thể hóa thành tro bụi, tiêu tan trong hư không tăm tối vô tận.
“Tất cả sức mạnh đều dùng hết, ta sẽ hoàn toàn biến mất, sau này, phải dựa vào chính ngươi... Đương nhiên, còn cả thanh kiếm này của ngươi nữa, ngươi phải đối xử với nàng ấy thật tốt.” Quỷ vật nói.
Cố Thanh Sơn không nhịn nổi nữa, hỏi: “Ngươi quen Lục Giới Thần Sơn kiếm ư? Vì sao vừa nhìn thấy Lục Giới Thần Sơn kiếm, ngươi cũng lập tức thừa nhận ta?”
Quỷ vật cười.
Nó tan đi theo gió, chỉ để lại câu nói sau cùng.
“Ngươi nhất định là kiếm tu chân chính mới có thể được thanh kiếm này công nhận.”
“Vậy là đủ rồi.”
Quỷ vật tiêu tan.
Chỉ còn lại một tấm mặt nạ đang lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tấm mặt nạ này ngưng tụ sức mạnh cuối cùng của quỷ vật kia, trông giống với hết thảy mặt nạ ác quỷ mà Cố Thanh Sơn từng nhìn thấy trước đây.
Nó cũng không quá ghê tởm.
Trên mặt nạ màu trắng tinh khiết chỉ có hai bóng mờ dùng để phác họa đôi mắt dài hẹp, ngoài ra không có thêm gì nữa.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai bóng mờ hình thành con ngươi hết đỏ lại đen, dường đang chuyển động, trông rất đẹp.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nháp nháy nhanh chóng hiện ra.
[Đây là mặt nạ ác quỷ đặc thù, gần như chưa bao giờ xuất hiện trong dòng sông lịch sử.]
[Lục Đạo Ác Diện: Ngọc Thụ.]
[Mặt nạ này có thể phóng ra thần kỹ Ác Quỷ đạo: Ngọc Thụ Thâm Ảnh (duy nhất).]
[Ngọc Thụ Thâm Ảnh.]
[Ngọc Thụ: Ngài có thể lập tức chỉ định một món bảo vật để mặt nạ lấy đi năng lực của bảo vật đó, hình thành diện chú ký thác trên mặt nạ để có thể sử dụng bất cứ lúc nào.]
[Thâm Ảnh: Năng lực ngài đạt được sẽ tự động nâng lên một bậc, vĩnh viễn mạnh hơn bảo vật ban đầu, nhưng điểm này bị ẩn giấu, sẽ không hiển hiện trên mặt nạ. Mặt khác, đeo mặt nạ ác quỷ này lên, sức mạnh của ngài sẽ biến thành loại hình mà ngài chỉ định, người khác không thể nào nhìn ra nguồn gốc của ngài.]
[Xin chú ý: Diện chú phải dùng lực lượng Lục Đạo hoặc hai đại nguyên lực để phát động, ví dụ như nguyên lực Hoàng Tuyền và lực lượng linh hồn bản nguyên của ngài.]
[Thuật pháp diện chú chắc chắn trúng.]
[Đặc biệt nhắc nhở.]
[Trên mặt nạ này có một thuật pháp tiêu hao chỉ dùng một lần duy nhất: Định Giờ Truyền Tống. Nó sẽ kích hoạt trong vòng mười hơi thở nữa, xin hãy đeo mặt nạ lên và chuẩn bị sẵn sàng.]
Định giờ truyền tống!
Cố Thanh Sơn phân biệt rõ mấy chữ này.
Tại sao lại là định giờ truyền tống mà không phải định vị truyền tống?
Thời gian khẩn cấp, Cố Thanh Sơn không kịp nghĩ nhiều, mở miệng nói:
“Tiểu Tăng, chúng ta sẽ bị truyền tống rời đi ngay bây giờ, ngươi có thể trôn trên Thương Hải Tiên Thuyền trước được hay không?”
“Truyền tống đi đâu?” Triệu Tiểu Tăng hỏi.
“Ta cũng không biết... Hoàn toàn không biết sẽ là chỗ nào... Chỉ sợ cũng giống như lúc nãy vậy, lại là cái kiểu vừa mạo hiểm vừa lãng mạn mà ngươi thích.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Tiểu Tăng không lên tiếng.
Hắn ta móc Thương Hải Tiên Thuyền bằng vàng ra, phóng lên không trung, sau đó lặng lẽ bấm quyết.
Chỉ một thoáng, đã chẳng thấy tăm hơi hắn ta đâu nữa.
Thương Hải Tiên Thuyền vững vàng bay tới trong tay Cố Thanh Sơn.
Giọng nói của Cố Tiểu Tăng vang lên từ trên thuyền:
“Cố thí chủ, ngươi cứ lãng mạn trước đi, khi nào an toàn thì thả ta ra, A di đà phật.”
Cố Thanh Sơn nhìn thuyền tiên trong tay, im lặng hồi lâu.
Thời gian còn lại không nhiều, hắn cất thuyền tiên đi, đeo mặt nạ lên.
Yên tĩnh chừng hai hơi thở, trên mặt nạ bỗng nhiên bộc phát một trận dao động truyền tống.
Cố Thanh Sơn lập tức biến mất.
Lúc hắn rời đi, toàn bộ khoảng sân lát bằng xương trắng bắt đầu sụp xuống, nhanh chóng biến mất trong bóng tối vô tận.
...
Trời đất quay cuồng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình đứng trên mặt đất kiên cố.
Bốn phía mịt mù, chỉ có chút tia sáng mỏng manh.
Trên mặt đất có mấy bộ thi thể đã hư thối từ lâu, cũng không biết đã chết được bao lâu, nói chung là cũng chẳng ai quan tâm.
Các loại công cụ vương vãi trên mặt đất, nào cuốc, nào sọt, xe đẩy, túi vải, còn có một cái hộp nhỏ được dán bùa chú.
Gió âm u thổi từ sâu trong sơn động, hòa lẫn âm thanh kim loại va chạm vào đá.
Cố Thanh Sơn chỉ nhìn tình hình tổng quát, sau một cái chớp mắt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió chói tai.
Có người đánh lén!
Một kích bén nhọn đột nhiên đâm tới, đối phương xuống tay rất độc ác, muốn một kích lấy mạng!
Cố Thanh Sơn đã sớm cảnh giác, lúc này không hề do dự rút Địa kiếm ra, trở tay vung lên không trung.
Ánh kiếm lạnh lẽo xẹt nhanh trong bóng đêm.
Xoạt!
Người đánh lén bị chém bay ra ngoài, đụng vào tảng đá, không còn hơi thở.
Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi tiến lên.
Chỉ thấy đây là một gã tu sĩ ác quỷ quần áo tả tơi. Cố Thanh Sơn chém ra bí kiếm “Truy Mệnh”, mặt nạ trên mặt ác quỷ lập tức rơi xuống.
Trên mặt gã còn đọng lại biểu cảm đầy dữ tợn và tràn ngập sát ý.
Gã đã chết.
Binh khí của gã là một cái cuốc, cũng bị Cố Thanh Sơn một kiếm chém đứt, bay ra xa, đụng vào tường đá rồi rơi xuống mặt đất.
“Lạ lùng, vì sao gã muốn giết mình?” Cố Thanh Sơn nói thầm.
Hắn phóng thần niệm ra bên ngoài, xuyên qua đường hầm và lối đi đầy đá vụn, khắp các hang động, quét qua phạm vi mấy trăm dặm dưới lòng đất.
Bất cứ chỗ nào thần niệm có thể đi qua đều chỉ có thây phơi khắp chốn, không ít tu sĩ còn sống vì muốn né tránh đám người nên đã đặc biệt tìm đến nơi hẻo lánh này, ẩn nấp ở một nơi không ai để mắt tới.
Bọn họ cảnh giác che chở cái sọt của mình, bên trong chứa đầy khoáng thạch.
Những người này ở đây tranh đoạt khoáng thạch?
Thực lực của bọn họ cũng không mạnh, bị điều đến chỗ này khai khoáng, có lẽ cũng là tầng lớp dưới đáy trong thế giới Ác Quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận