Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2340. Mười Hai Loại Thuốc (1)


Đánh dấu

“Bọn họ sắp tới rồi... Ngươi lui xuống trước đi, chuyện chúng ta sắp nói, ngươi không thể nghe.
“Vâng, đại nhân.” Người hầu đi theo phía sau hắn hành lễ một cái, lặng lẽ đi về phía xa.
Vài hơi thở sau.
Một trận cuồng phong kéo tới.
Hai bóng người xuất hiện ở một nơi mấy chục mét đối diện hắn.
Một cô gái với đôi cánh dài màu xám tro.
Một gã đàn ông đầu trọc bịt mắt, mặc trang phục tăng lữ.
“Chúng ta tới rồi.” Người đàn ông đầu trọc nói.
“Bạch tăng, thực ra các ngươi không nên nóng vội tới gặp ta như vậy.” Người đàn ông mặc chiến giáp màu vàng nói.
“Hả?”
Người phụ nữ với đôi cánh màu xám tro liếm mép, nói bằng giọng điều giống như uống say: “Nhà sư đều không phá giới, ta theo hắn cùng nhau hành động, lâu lắm rồi không được đi tìm thú vui... Hay là chúng ta có thể thử xem...”
Đôi cánh màu xám tro bao lấy thân thể nàng ta chợt mở rộng, để lộ bả vai và xương quai xanh.
Người đàn ông mặc chiến giáp nhìn thoáng qua, đưa tay lấy ra một lá chắn bảo vệ chính mình, thoáng lui về sau mấy bước.
Lá chắn trong tay hắn đột nhiên phát ra từng tầng ánh sáng, giống như lồng bảo vệ bao quanh hắn.
Chỉ thấy bên ngoài lồng bào vệ, từng màn ảo ảnh trong hình hài cô gái liên tục xuất hiện, khi thì quyến rũ mê hoặc, khi thì hóa thành bộ xương khô, phát ra tiếng rít gào dữ tợn.
“Ta còn tưởng có chuyện gì để nói, hóa ra là muốn đánh với ta một trận.”
Người đàn ông mặc áo giáp vàng nói, trên người tỏa ra sát khí nồng đậm.
Hắn vươn một tay khác ra, rút lấy trường mâu sau lưng mình.
Nhà sư đầu bóng lưỡng nhìn không nổi nữa, cao giọng quát lên: “Đừng làm loạn nữa, hai vị sứ giả, ta vội vàng kêu gọi các ngươi cùng nhau gặp mặt là vì có tin tức quan trọng muốn cho các vị biết, không phải là để đánh nhau một sống một chết.”
Gã cầm một chiếc chày khắc đầu ký hiệu cắm mạnh xuống mặt đất.
“Ầm...”
Làn sóng vô hình tản ra.
Người đàn ông mặc áo giáp vàng và cô gái cánh xám đều tự giác lui về sau một bước, thu tay lại.
Toàn bộ hiện tượng lạ đều biến mất.
Hai người cảnh giác nhìn về phía nhà sư.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Người đàn ông mặc áo giáp vàng hỏi.
“Nói tóm lại, ta và sứ giả danh sách sa ngã cùng nhau truy sát Thiên Đế, trong quá trình đó, ta cảm nhận được một vài chỗ không đúng.” Nhà sư nói.
“Hả? Sao ta lại không phát hiện? Lẽ nào thực lực của ta yếu hơn ngươi?” Người phụ nữ cánh xám cười nói.
Đôi cánh của nàng ta phát ra một làn sóng dao động kỳ dị.
“Bây giờ ta không muốn nói đến chuyện ai mạnh ai yếu, nói về việc có thể thấy rõ một vài sự vật được ẩn giấu, ngươi nên tin vào năng lực của ta, hẳn là các ngươi đều hiểu, về phương diện này, ta mới là người có uy tín nhất.” Nhà sư nói.
Người phụ nữ cánh xám trầm tư, nói: “Ngươi phát hiện cái gì, nói nghe một chút.”
“Chúng ta truy sát tên Thiên Đế Lục Đạo kia, muốn tra rõ sau lưng gã rốt cuộc ẩn giấu loại danh sách nào, thế nhưng qua lâu như vậy vẫn không một ai có thể điều tra ra lai lịch của gã, còn để gã liên tục chạy thoát, ngược lại thì người đuổi giết gã tổn thất nặng nề, điều này khiến ta sinh lòng nghi ngờ.”
“Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc gã có gì đặc biệt, rốt cuộc cái gì làm cho gã liên tục sống sót.”
“Các ngươi đều biết năng lực của danh sách của ta... Ta chuyên môn điều tra toàn bộ hành tung của gãm vốn có thể lập tức đưa ra kết luận, nhưng lại bị một lực lượng ngoài ý muốn làm rối loạn.”
“Ý ngươi là gì?” Người đàn ông mặc áo giáp vàng nói.
“Thiên Đế... Mặc kệ gã rốt cuộc là ai, trên người gã có một loại lực lượng danh sách siêu việt, loại lực lượng này đã che mắt chúng ta.” Nhà sư nói.
“Rốt cuộc là lực lượng gì?” Người phụ nữ cánh xám cáu kỉnh hỏi.
“Ta chỉ biết hắn đã chiếm được gì đó tại một cánh cửa thế giới nào đó, thứ kia có thể phát ra sức mạnh che giấu cảm giác của ta... Ta đã trúng chiêu, cho nên không thể tìm hiểu nó, càng không cách nào biết được chân tướng.” Nhà sư nói.
Bỗng nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến:
“Các ngươi không cần bận tâm lo nghĩ, cũng không cần nghe ngóng thêm bất cứ tin tức nào nữa.”
Mưa gió ngừng lại.
Chợt thấy vầng sáng thần thánh năm màu sắc lao vụt đến, nhanh chóng rơi xuống trước mặt ba người.
Là một người đàn ông uy phong mặc một bộ chiến bào năm màu.
Sau lưng gã, một vầng sáng chói lọi không gì sánh bằng hiển lộ ra hình hài sáu loại chúng sinh: thiên tiên, người, ác quỷ, tu la, người chết, thú vương. Sau đó lại chuyển hóa thành sáu vầng sáng.
Từng đám mây lành cuồn cuộn không ngớt, âm thanh thần tiên lúc có lúc không lượn lờ quanh thân hắn.
"Là gã!"
“Làm sao gã dám...”
“Hợp sức lại, giết gã!”
Ba người nhanh chóng trao đổi.
“Không nên động tay động chân, ta tới đây là để nói với các ngươi một chuyện.” Người đàn ông uy phong nói.
Người đàn ông mặc áo giáp vàng quát lên: “Thiên Đế, trong lần tranh hùng này ngươi đã chiếm hết chỗ tốt, nói ra danh sách sau lưng ngươi, sau đó nhường lại vị trí Thiên Đế, đây mới là cơ hội duy nhất cho ngươi giữ mạng.”
Hắn nháy mắt với hai người khác.
Hai người kia đi vòng quanh Thiên Đế, chia ra mỗi người một vị trí.
Ba người bao vây Thiên Đế vào chính giữa.
Thiên Đế làm như không nhìn thấy, chỉ nói: “Trước hết để ta nói cho các ngươi một bí mật.”
“Bí mật gì?” Người phụ nữ cánh xám nói.
“Bất kể là các ngươi, hay chúng sinh, đều là một đám tội nghiệp mà thôi, không một ai có thể chạy trốn khỏi lồng giam, ngay cả danh sách kia, và cả danh sách đằng sau...”
Âm thanh của Thiên Đế đột nhiên biến mất.
Trước mắt Cố Thanh Sơn là một vùng tăm tối, nằm trên mặt đất, mượn nhận thức của người chết chỉ có thể nghe ra Thiên Đế đang không ngừng nói gì đó.
Nhưng trừ một đoạn ban đầu, những lời phía sau đều không nghe được.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tơi đột nhiên nhảy lên giữa không trung, nhanh chóng hiển thị trong tâm trí hắn:
[Cảnh cáo tối cao!]
[Bản danh sách đã tiến hành phong ấn nghiêm mật nhất cho ngài.]
[Ngài không thể nghe được bí mật mà Thiên Đế nói ra.]
[Ngài an toàn!]
Cố Thanh Sơn ngây người.
Mình an toàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận