Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2057. Khai quật thi thể (2)


Đánh dấu
Ánh mắt mèo quýt lóe lên, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Có muốn cắt ngang nó, dừng lần triệu hoán này lại hay không?
... Thôi, mình căn bản không giết chết nó được.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất bây giờ là đóng cánh cửa thế giới lại!
Mèo quýt hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nó đội mũ chiến đầu chó, tiếp tục tìm kiếm trong đống đá vụn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm từ phương xa thổi đến.
Ánh sáng lờ mờ từ từ sáng rõ.
Trời đang tờ mờ sáng.
Ngay trong thời khắc này, mèo quýt bỗng nhiên đào ra một hòn đá.
Chỉ thấy dưới tảng đá này bỗng nhiên có một chiếc quan tài gỗ trầm lặng, bên trên khắc hình vẽ chúng thần thời cổ xưa.
Mèo quýt nhảy lên quan tài gỗ, trước mắt bỗng lóe lên một hàng chữ nhỏ lấp lánh:
[Ngài phát hiện quan tài gỗ phong ấn Thi thể đóng băng (1), trong này phong ấn một số hài cốt của Thi thể đóng băng.]
[Những hài cốt này có thể coi như bộ phận cấu tạo dùng để ghép lại tận thế bí mật hoàn chỉnh.]
Cuối cùng cũng tìm được!
Mèo quýt vỗ móng, toàn bộ quan tài đá lập tức bị nó thu vào, biến mất tại chỗ.
Giờ phút này, ánh nắng ban mai cuối cùng cũng đến.
Nắng mai chiếu xuống, một con mèo quýt đứng giữa khe núi.
"Dạ Mị Quỷ Ảnh" trên người nó đã mất hiệu lực, nhưng nó lại không vội vã rời đi.
... Dù sao, trong Bãi Tha Ma Tận Thế rộng mênh mông bao la này, Bộ xương ánh sáng chắc hẳn sẽ không chú ý tới một con động vật nhỏ như vậy đâu.
Giờ phút này, con quái vật tận thế không giết chết được ấy đang tập trung toàn bộ lực chú ý, định thức tỉnh những tận thế đang say ngủ kia.
Mèo quýt lặng lẽ nghe tiếng chú ngữ truyền đến trong gió, nghĩ ngợi các loại sách lược.
Bỗng nhiên, mũ chiến đầu chó bên trên phát ra tiếng cộng hưởng nho nhỏ.
Một dao động kỳ lạ từ thức hải của mèo quýt truyền tới.
... Cỗ quan tài đá kia không ngừng phát ra tiếng động theo cộng hưởng của mũ chiến đầu chó!
Mèo quýt tò mò quan sát hai món đồ.
Dù sao đây cũng là con đường mà Mạc để lại vào thời kỳ toàn thịnh, trời mới biết thật ra hắn ta đã bày cái gì trong quan tài đá.
Rầm rầm!
Nắp quan tài đá bắt đầu tan vỡ, hiện ra vật cất giấu bên trong.
... Đó là ảo ảnh của một cô bé, không, nhìn hình thái như vậy thì phải là linh hồn!
Linh hồn kia đang chìm trong giấc ngủ say, trong ngực ôm một khúc xương dài trắng như tuyết.
Ánh sáng rực rỡ vô tận không ngừng lượn quanh khúc xương trắng, bao phủ linh hồn trong đó.
Linh hồn của cô bé và khúc xương trắng lặng yên bất động, trông như bọn họ đều đang ở trong một trạng thái kỳ diệu nào đó.
Cố Thanh Sơn chìm chăm chú gương mặt quen thuộc của cô bé, tâm tình đột nhiên tốt hơn mấy phần.
Chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn, nhưng hắn rời khỏi thời đại Tuyên Cổ quá lâu, cũng chưa trở về sông Tử lần nào, cho nên cứ dây dưa mãi.
Không ngờ vẫn là Mạc để ý tới và làm chuyện này.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nói của Mạc vang lên từ trên khúc xương trắng:
" Thất Nhược và Atley là chiến hữu của chúng ta, nhưng lại chết trong tận thế "Tư Mệnh". Atley không muốn tiếp nhận sức mạnh của tôi, bởi vì hắn ta đã thành lập thế lực của mình trong sông Tử, nhưng Thất Nhược lại không như vậy.
Tôi phát hiện ra điềm báo không lành từ sông Tử, bèn dùng sức mạnh vĩ đại của Ánh Sáng, nhân lúc hai dòng sông Sinh và Tử giao thoa thì khai quật linh hồn của Thất Nhược từ sâu trong sông Tử lên, sau đó lại dùng sức mạnh của Thi thể đóng băng chế tạo một kết giới thời không, phong ấn linh hồn cô ấy trong đó để tương lai nó được cứu chuộc.
Rod, tôi đoán cậu nhất định có cách giúp cô ấy, đúng không? "
Nói tới đây, giọng của Mạc biến mất.
Cố Thanh Sơn không lên tiếng, chỉ đứng yên lặng lẽ suy tư chốc lát.
... Hắn là Tử Thần, muốn cứu linh hồn Thất Nhược thì nhất định phải kêu gọi sức mạnh từ sông Tử, nhập vào với dòng sông Sinh.
Nhưng hiện tại sông Tử đã rơi vào tay Bộ xương ánh sáng, muốn lấy đi một linh hồn từ trên tay nó mà không cho nó biết có vẻ rất khó.
... Không.
Mình rõ ràng còn những cách khác.
Mèo quýt chậm rãi gật đầu.
Nó trực tiếp tiến vào thức hải của mình, biến lại thành Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, tao nhã nhảy múa vòng quanh linh hồn kia một vòng.
Một hàng chữ lấp lánh theo đó hiện ra:
[Ngài thi triển điệu vũ duy nhất của bản thân, thay đổi thế giới quy chúc của linh hồn.]
[Nơi quy chúc của linh hồn này hiện giờ là Lục Đạo Luân Hồi.]
... Trên đường trở về từ thời đại Tuyên Cổ, vì để có thể gặp Xích Hộc mà hắn từng khiêu vũ hơn một năm, nên giờ đây điệu Tam Sinh Tế Vũ giúp thay đổi thế giới quy chúc này hắn nhảy khá thuận lợi.
Sauk hi hoàn thanh việc chuyển đổi thế giới quy chúc, Cố Thanh Sơn lập tức dừng bước.
Khúc xương dài kia như có cảm giác, cả khúc xương rung lên tưng hồi và bộc phát ra ánh sáng chói lóa phóng lên trời cao.
Thất Nhược đột nhiên tỉnh lại. Nàng nhìn xương trắng phát sáng sau lưng mình rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn trước mặt, dần dần hiểu ra.
"Rod, cảm ơn anh đã cứu tôi." Nàng mở miệng nói.
"Không, là Mạc cứu cô từ sông Tử ra." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
"... Tôi từng cảm giác được sức mạnh của Mạc, nếu không phải anh ấy cố gắng đi tìm tôi thì tôi đã rơi vào giấc ngủ sâu vĩnh hằng vì sự giá lạnh và cô đơn của sông Tử rồi."
Thất Nhược cười nói, thân hình càng hư ảo hơn.
Nàng nhẹ nhàng bay lên, nương theo ánh sáng mà bay từ từ lên trời cao, sắp hoàn toàn thoát khỏi thức hải của Cố Thanh Sơn.
"Cô đi đâu vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Khi xưa tôi quá nhút nhát, còn may mà có sự giúp đỡ của anh và Mạc, cho dù tôi chết rồi cũng không bỏ rơi tôi." Thất Nhược nhẹ giọng nói.
Nàng nâng tay múa giữa hư không.
Những ánh sáng huy hoàng kia hoàn toàn rơi xuống, bao phủ trên người nàng.
"Mạc giữ lại cho tôi chút sức mạnh, có thể giúp tôi xuyên qua thời không nhất định, chuyển kiếp đến thời đại mình muốn sinh ra. Như vậy... tôi đi trước đây, có lẽ ở một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ gặp lại."
Thất Nhược gật đầu với Cố Thanh Sơn, định rời đi.
Đúng lúc ấy, trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hét lên: "Chờ chút Thất Nhược!"
Thất Nhược dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, giơ tay hỏi: "Sau này cô còn muốn chiến đấu cùng chúng tôi chứ?"
Thất Nhược gật đầu, nói: "Tôi đang muốn đi tìm một thời đại trong quá khứ, ra đời và lớn lên ở nơi đó, hy vọng có thể có một thời cơ thích hợp gặp lại mọi người trong dòng sông thời gian." Nàng lại tiếp tục: "... Lần này làm lại, tôi nhất định không tự ti mặc cảm núp ở phía sau nữa... Tôi sẽ chiến đấu, sẽ mạnh mẽ hơn, hy vọng cuối cùng có thể gặp được mọi người... Tôi sẽ báo đáp lại sự bảo vệ mà Mạc dành cho tôi!"
Ánh mắt nàng có chút hốt hoảng, cuối cùng lại trở nên vô cùng kiên định.
Cố Thanh Sơn ngẩn người, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
... Ngay cả người cục mịch như hắn cũng nghe ra được một ít ý tứ nào đó bên trong.
"Thất Nhược, tôi... có một món quà muốn tặng cho cô." Hắn nói.
"Là cái gì?" Thất Nhược hỏi.
Cố Thanh Sơn nói với hư không: "Nữ sĩ Hắc Hải, cô ấy có tư cách trở thành người nắm giữ Trật Tự không?"
Giọng nói của nữ sĩ Hắc Hải vang lên theo: "Người khai sáng Trật Tự, ngài Cố Thanh Sơn, ta đã gia tải hạt giống của Trật Tự cho cô ấy... Trên thực tế, ngay khi cô ấy ra đời, hạt giống Trật Tự này sẽ căn cứ vào tư chất mà tạo ra loại hình Trật Tự tương ứng, ta cũng sẽ phát hiện ra và báo cáo với ngài."
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói với Thất Nhược: "Tôi giao cho cô một món đồ, sau này cô sẽ biết là thứ gì."
Thất Nhược gật đầu, mỉm cười với Cố Thanh Sơn. Cuối cùng, thân hình nàng biến mất trong ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận