Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1989. Chui Vào


Đánh dấu
Phi Nguyệt nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Yên tâm đi." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Ngay sau đó, một quyển sách tản ra ánh sáng thánh khiết mở ra ở bên người hắn.
Đại Ca lật nhanh Sách Vận Mệnh, nói nhanh: "Ngươi chỉ cần vừa rút kiếm thì ta sẽ chữa trị ngay."
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên rút kiếm ra.
Pháp thuật chữa trị màu xanh biếc bay tới, hội tụ tại vết thương của Phi Nguyệt.
Cố Thanh Sơn đỡ lấy Phi Nguyệt, lau đi vết máu tại khóe miệng nàng.
"Xin lỗi, chuyện này muốn nói rất dài dòng, đây là âm mưu tại thời đại Tuyên Cổ, thế nhưng bây giờ đã kết thúc." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Phi Nguyệt cũng không biết nên nói cái gì nữa, chỉ ngơ ngác mà nhìn hắn rồi gật đầu.
"A... còn có một chuyện, ta trả lại cho cô cái này."
Cố Thanh Sơn nắm chặt tay của nàng.
Trong hư không xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Ngài sắp trả lại kỹ năng vận mệnh: Quyến Luyến cho chủ nhân cũ của nó.]
[Ngài quyết định sẽ làm như vậy sao?]
Cố Thanh Sơn nói với giọng thản nhiên: "Xác định."
Ngay sau đó, sợi tơ màu đen đang quấn tại cổ tay hắn biến mất hoàn toàn.
Phi Nguyệt chầm chậm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sợi tơ màu đen trên cổ tay của mình.
Đây là kỹ năng vận mệnh: Quyến Luyến.
Hắn cứ thoải mái mà đưa trả lại cho mình như vậy.
Đây là lực lượng vận mệnh đó!
Trong mắt Phi Nguyệt toát lên vẻphức tạp, nói: "Kỹ năng vận mệnh là một loại lực lượng cực mạnh, nhưng nhìn ngươi có vẻ không quá thích nó?"
"Ta càng tin tưởng vào kiếm trong tay mình hơn." Cố Thanh Sơn nói.
"Không muốn sử dụng thêm một đoạn thời gian nữa sao?" Phi Nguyệt hỏi.
"Không cần, nó đã giúp đỡ ta rất nhiều, hiện tại nên quay lại với chủ nhân chân chính của mình."
Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Phi Nguyệt nhìn nụ cười tự tin này mà không biết nên nói gì cả.
Tiểu Điệp đứng phía xa xa, liếc mắt về phía nàng mà gợi ý.
Phi Nguyệt bật cười, rồi hơi lắc đầu, ra hiệu là mình sẽ không làm.
Thế nhưng nàng lại trở nên trầm tư.
"Cố Thanh Sơn, ta cảm thấy hơi choáng, đứng cũng không vững nữa."
"Hả? Đại Ca, kỹ thuật chữa trị của ngươi không tốt nha, nhanh tới xem xem thế nào!"
"Làm sao lại như thế được?" Giọng nói của Đại Ca vang lên.
Phi Nguyệt đã tựa đầu vào vai của Cố Thanh Sơn.
"A, chóng mặt quá, khó chịu..."
Nàng vừa rên rỉ, vừa né tránh ánh mắt khinh thường của Tiểu Điệp.
Trên cổ tay tuyết trắng của nàng, bỗng có một sợi tơ nhỏ xuất hiện, tìm kiếm khắp hư không một lượt rồi cuối cùng quấn quanh cổ tay của Cố Thanh Sơn.
Nơi xa, luồng gió mang theo mùi máu vẫn đang tiếp cận nơi đây.
Tận thế tới.
Gió lớn mang theo mùi máu thổi tới trước mặt.
Từng cái bóng khổng lồ từ nơi xa của dòng sông ngầm lao tới.
Bọn chúng đều là quái vật do máu tươi hóa thành, tập hợp các điểm đặc thù của từng chủng tộc, trông giống như thú hoang biến dị hơn.
Chúng đều là thủ hạ do Con mắt khổng lồ ngưng tụ một cách tùy tiện, có nhiệm vụ thu thập sinh mạng, thăm dò toàn bộ di tích Vạn Thần điện, tìm kiếm manh mối về Thi thể đóng băng cho Con mắt khổng lồ.
"Chúng ta phải đi nhanh lên!" Tu nữ mù thúc giục.
Phi Nguyệt quơ tay lên hư không, nói lớn: "Các ngươi đi trước đi, nơi này còn có quá nhiều pháp tắc Vận Mệnh đang biến mất, nếu không hấp thụ chúng nó thì quá đáng tiếc."
Vô số sợi tơ màu đen thuận tay của nàng bay ra ngoài, dệt thành một chiếc lưới bao phủ hoàn toàn khu vực này vào.
Trong hư không, dần dần có rất nhiều lực lượng vô hình hội tụ trên lưới, cũng dẫn tới những tiếng cộng hưởng vang vọng khắp nơi.
"Có được lực lượng vận mệnh mênh mông như vậy, thực lực của ta sẽ được tăng lên cực lớn!" Phi Nguyệt nói với vẻ vui mừng.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn những quái vật đang lao tới kia, rồi lại nhìn về phía Phi Nguyệt đang rải lưới kia.
Nếu như ngươi không đi thì không kịp nữa rồi.
Thế nhưng trong hư không, lực lượng vận mệnh vẫn đang liên tục biến mất, số lực lượng này là do nữ thần Laques tích lũy vô số năm tháng.
Cũng không biết sau khi Phi Nguyệt hấp thu hết lực lượng vận mệnh này thì sẽ mạnh lên đến mức nào nữa.
Thế nhưng khi nghĩ lại...
Laques đã có lòng tin ở thời điểm này xuất hiện, đã chứng minh nàng ta cho rằng vào lúc này xuất hiện thì có thể chiến thắng Reneedol.
Như vậy, những lực lượng vận mệnh này thật sự là không thể bỏ qua!
Keng...
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, hỏi: "Phi Nguyệt, cô cần bao lâu?"
"Ba phút! Ta cần ba phút nữa thôi!"
Hai tay Phi Nguyệt hóa thành tàn ảnh, liên tục nhấn về hư không, làm cho những sợi tơ trên lưới vận mệnh kia phát ra những tiếng kêu vang trời.
Cố Thanh Sơn thở dài.
"Được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị chiến đấu, còn sau đó chạy trốn như nào thì ta cũng đã có cách." Hắn nói với mọi người.
Đám người thấy hắn nói với vẻ chắc chắn như vậy thì cũng yên lòng.
Nếu đã không cần lo lắng về việc chạy trốn thì hãy thoải mái mà chiến đấu đi, cũng có thể kéo dài thời gian cho Phi Nguyệt!
Tháp chủ Hung Ma tháp cởi áo khoác ra, lộ ra một hình xăm gấu Teddy giữa ngực, hét: "Ta tới trước."
Hắn ta quơ quơ cánh tay thô to khỏe mạnh của mình.
Uỳnh!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Khoảng vài trăm mét bên ngoài, một chiếc móng vuốt khổng lồ tản ra khí tức hung ác xuất hiện, đập quái vật đang lao tới thành phấn vụn.
Tiểu Điệp vội vàng nói: "Nơi này quá nhỏ, hãy khống chế cường độ của bản thân, nếu không sẽ dễ dẫn tới sự chú ý của tên kia!"
Tháp chủ Hung Ma tháp hừ một tiếng, cả người hơi run lên, khí thế của bản thân cũng thu hết về.
Cố Thanh Sơn nói với giọng ngạc nhiên: "Tại sao lại không thể dùng toàn lực?"
"Nếu như biểu hiện quá mạnh thì sẽ dẫn tới sự chú ý của Con mắt khổng lồ kia, nó sẽ sai càng nhiều quái vật hơn tới đây." Tháp chủ Hung Ma tháp nói.
Tu nữ mù cũng nói: "Nếu có người nào có thể sống sót trong đám quái vật trong thời gian dài, như vậy cũng sẽ dẫn tới sự hứng thú của Con mắt khổng lồ."
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Nói như vậy, Con mắt khổng lồ sẽ tự mình tới.
Chỉ sợ rất nhiều người bởi vì vậy mà chết trên tay của nó.
Tiểu Điệp thở dài, nói: "Nhờ có tu nữ tỷ tỷ tiên đoán được điều đó, cho nên mọi người mới không bị chết sạch."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm: "Như vậy, mọi người tạm thời đừng ra tay, nếu không thì quá nguy hiểm."
Một thanh kiếm xuất hiện từ hư không, thuận theo ánh mắt của hắn mà chỉ hướng vào một nơi trên sông ngầm.
Ý thức Cố Thanh Sơn hơi động, vận một kiếm quyết.
Triều Âm kiếm bay ra ngoài khoảng bảy tám mét, vẽ lên không trung một đường vòng cung cực đẹp.
Bên ngoài vài trăm mét...
Dưới chân những quái vật kia xuất hiện rất nhiều chướng ngại vật.
Những chướng ngại vật này đều do nước ngưng tụ thành, cứng rắn như đá, dầy như tường.
Thế nhưng những chướng ngại vật này cũng không phải để ngăn bọn họ đi tiếp, mà chỉ cản chân bọn chúng mà thôi.
Bọn quái vật như hồ lô lăn xuống đất, cùng nhau ngã nhào xuống.
Triều Âm kiếm liên tục kích thích.
Trong sông ngầm nhô lên rất nhiều cột nước, đánh bay bọn quái vật đang mất cân bằng lên giữa không trung.
"Tới!"
Cố Thanh Sơn giang hai tay ra.
Triều Âm kiếm bay trở lại, rơi vào trong tay của hắn.
Trước mặt những quái vật kia xuất hiện một cột nước khổng lồ, giống như một chiếc chùy khổng lồ vậy.
Cố Thanh Sơn hơi nghiêng người, hai tay cầm kiếm, rồi thu kiếm về phía sau đầu.
Cột nước khổng lồ kia cũng di động theo động tác của hắn, lùi về phía sau.
"Đi!"
Cố Thanh Sơn quát lớn, thân thể xoáy trở lại, đồng thời dùng kiếm đập mạnh về phía trước.
Mà cột nước khổng lồ cũng đập trở lại, đập trúng bọn quái vật ở trên không kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận