Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2161. Con đường tiến cấp của giới lực (1)


Đánh dấu
Một tầng ánh sáng trắng thần thánh thiêng liêng bao phủ Laura. Chốc lát sau, thiếu nữ nọ xuất hiện trước mặt hai người. So với lần thứ nhất gặp, uy thế trên người cô ấy còn mạnh hơn mấy phần. Bên ngoài bộ váy thuần trắng là một chiến giáp mỏng, thiếu nữ cầm trong tay một thanh quyền trượng, cười tủm tỉm với hai người.
"Cố Thanh Sơn, Laura, tôi tới rồi." Thiếu nữ nói. Liêu Tiểu Pháo choáng váng đứng ở một bên. Thiếu nữ xinh đẹp này, chẳng lẽ cũng là một vị linh? Không sai, cô ta có thể theo lời kêu gọi của Laura mà đến, nhất định là linh của thế giới Phủ Bụi! "Lệ, bây giờ thế giới của cô như thế nào rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi. "Nhờ có những đồ vật mà Laura cho, toàn bộ thế giới đã một lần nữa đi vào quỹ đạo, cây cối sống sót càng ngày càng nhiều, bước kế tiếp sẽ có côn trùng và động vật nhỏ sinh ra." Thiếu nữ Lệ đáp lời. Cô ta ngắm nhìn bốn phía, hỏi: "Phải chăng đang chuẩn bị chiến đấu?" "Không, tìm cô là có một chuyện khác." Laura nói. Cô bé giải thích tình huống. Ánh mắt Lệ chuyển sang nhìn Liêu Tiểu Pháo. "Nể mặt hai người, cũng không phải là không được, nhưng tôi phải xem tương tính của anh ta trước đã." Lệ nghiêm túc nói. Cố Thanh Sơn và Laura cùng gật đầu. Lệ đi đến trước mặt Liêu Tiểu Pháo, ôn nhu nói: "Phiền anh đưa tay cho tôi." Liêu Tiểu Pháo có thể đi đến một bước này, tự nhiên cũng không phải ngu xuẩn, sớm đã thấy rõ cục diện trước mắt. Hắn ta thành thành thật thật giơ lên một cái tay. Lệ cầm lấy tay của hắn ta, thì thầm: "Thiện ác có khác!" Một tầng ánh sáng trắng và ánh sáng đỏ như máu nở rộ trên người Liêu Tiểu Pháo, chiếu sáng bốn phía. Lệ khẽ nhíu mày, nói: "Tương tính phù hợp với tôi, chỉ là khí tức giết chóc hơi nặng." Liêu Tiểu Pháo lắp bắp nói: "Nếu như cô cảm thấy không thích, sau này ta có thể không giết người nữa." Cố Thanh Sơn và Laura bất ngờ nhìn hắn ta. Không giết người? Đây là chuyện rất khó làm được. "Anh rất nghiêm túc? Thật sự không còn sát sinh?" Lệ nhìn hắn ta. Liêu Tiểu Pháo dùng sức gật gật đầu. Lệ nhìn hắn ta một hồi, nói: "Được rồi, tôi sẽ làm linh của anh, nhưng là có chuyện tôi phải báo trước cho anh." "Cô cứ nói." "Thứ nhất, khi Laura kêu gọi tôi, anh không thể kêu gọi tôi." "Hiểu rõ." "Thứ hai, vừa rồi đã nói, không nên sát sinh." "Được rồi." "Thứ ba, anh phải giúp tôi thu thập nhiều tài nguyên một chút, cùng tôi sửa chữa thế giới thành phố U Ám." "Không có vấn đề." Lệ nhìn hắn ta, nói: "Anh là kỵ sĩ dũng cảm, chuyện đã hứa nhất định phải làm được, có thể chứ?" Liêu Tiểu Pháo quỳ một chân xuống, thề: "Hoàn toàn có thể." Lệ nở nụ cười, duỗi ra ngón tay, điểm một điểm sáng lên trán của Liêu Tiểu Pháo. "Được rồi, về sau khi anh kêu tên của tôi, tôi sẽ đến sóng vai chiến đấu với anh." Cô ta nói xong, gật đầu chào Cố Thanh Sơn và Laura, thân hình biến mất ở bên trong hư không. Cô ta trở về rồi. Liêu Tiểu Pháo vẫn còn quỳ một chân trên đất, điểm sáng lập lòe trên trán, toàn thân run rẩy không ngừng. Cố Thanh Sơn và Laura nhìn nhau, mỉm cười chờ đợi. Lát sau, điểm sáng đó biến mất. Liêu Tiểu Pháo vẫn còn quỳ trên mặt đất, toàn thân không ngừng phát run. Cố Thanh Sơn và Laura tiếp tục chờ đợi. Một phút đồng hồ. Năm phút đồng hồ. Mười phút đồng hồ. "Này, rốt cuộc anh nhận nghi thức gì mà sao tới giờ thân thể vẫn còn run rẩy thế?" Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi. "Để em cảm ứng một chút, dù sao em cũng có khế ước với Lệ." Laura nói. Cô bé nhắm mắt lại, thoáng cảm ứng một lát, khó hiểu nói: "Nghi thức đã hoàn thành, căn bản cũng không có tạo thành bất kỳ kích thích gì với cơ thể của anh ta, không biết tại sao anh ta vẫn còn đang run rẩy." Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy không ổn. Lệ không có vấn đề. Liêu Tiểu Pháo cũng sẽ không có vấn đề. Vậy là có những linh khác âm thầm ám hại? Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn bước đi lên trước, đè vai Liêu Tiểu Pháo, trầm giọng hỏi: "Anh Thiết, anh sao rồi? Mau nói cho tôi biết!" Bị Cô Thanh Sơn hỏi như vậy, Liêu Tiểu Pháo giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại. Hắn ta thở dốc một hơi, nắm chắc tay của Cố Thanh Sơn, nói không ra lời. Cố Thanh Sơn biến sắc. Hình như tình huống không ổn. Sau lưng hắn lập tức hiện ra bốn chuôi Trường Kiếm. Sát cơ đã ra! "Nói cho tôi biết, là tình huống gì." Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi, đồng thời dùng thần niệm đảo qua bốn phía. Liêu Tiểu Pháo lầu bầu một câu, căn bản nghe không rõ là cái gì. Hình như hắn ta có chút khó chịu, mặt đỏ rần. "Nói lớn lên!" Cố Thanh Sơn nắm lấy bả vai của Liêu Tiểu Pháo, quát to một tiếng. Liêu Tiểu Pháo ngừng một lát, nói thật to: "Tôi... Tôi yêu cô ấy!"

Giữa màn đêm. Liêu Tiểu Pháo dọn dẹp xong tất cả thi thể, trở lại trước đống lửa, đặt mông ngồi xuống. Cố Thanh Sơn ném khoai tây vừa nướng xong cho hắn ta. "Đây là cái gì?" Liêu Tiểu Pháo cảnh giác hỏi. "Cái này gọi là khoai tây - yên tâm, nó không phải loại thịt." Cố Thanh Sơn nói. Lúc này Liêu Tiểu Pháo mới yên tâm bắt đầu ăn. Laura nhịn không được nói: "Này, em nói này, anh chỉ là không sát sinh thôi, không cần đến mức ngay cả ăn cũng cẩn thận như vậy chứ." Liêu Tiểu Pháo nói vô cùng hùng hồn: "Tôi đã hứa với Lệ, vậy thì chắc chắn sẽ làm được – bắt đầu từ ăn cơm trước." Cố Thanh Sơn với Laura nhìn nhau, ăn ý ngậm miệng lại. "Người đàn ông đang tương tư đơn phương thật đáng sợ." Laura truyền âm. Cố Thanh Sơn lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Liêu Tiểu Pháo là người, Lệ là thánh linh, bọn họ có thể ở bên nhau sao?" Laura đỏ mặt, nói: "Cái này ai mà biết, em cũng là lần đầu tiên tới thế giới Phủ Bụi." Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai. Không chỉ Laura không biết, hắn cũng không biết. Được rồi, vẫn nên hỏi mấy vấn đề quan trọng trước đi. Cố Thanh Sơn hắng giọng một cái, hỏi: "Anh Thiết, anh có biết cách dùng giới lực để phòng ngự không?" Liêu Tiểu Pháo nhai khoai tây nhồm nhoàm, lúng búng nói không rõ: "Chỉ là chuyện nhỏ." Chỉ thấy hắn ta ngồi ngay ngắn bất động, trong hư không lại xuất hiện ảo ảnh của một tấm chắn bằng sắt thép, từ trên trời giáng xuống, chui vào thân thể của hắn ta. Liêu Tiểu Pháo nuốt khoai tây, nói: "Mỗi loại giới lực đều có phương thức phòng ngự khác biệt, tôi là trực tiếp tăng thêm ở trên người, đại hán vừa rồi thì có một đám Tướng Vị giới bảo vệ hắn ta, còn cậu sẽ là tình hình như thế nào thì chỉ có chính cậu tự tìm tòi mới có thể biết rõ ràng." Nhìn thấy vẻ thất vọng của Cố Thanh Sơn, hắn ta nói tiếp: "Đương nhiên, giới lực tầng thứ nhất vẫn chưa phòng ngự được, cậu phải dùng nó thật nhiều, dùng đến cực hạn, sau đó mới có thể chậm rãi cảm ngộ ra nên đột phá như thế nào, tiến tới lĩnh hội giới lực tầng thứ hai. Đến lúc đó cậu sẽ biết nên dùng giới lực phòng ngự như thế nào." Cố Thanh Sơn nói: "Nói cách khác, tôi phải tăng giới lực đến tầng thứ hai mới có tư cách suy nghĩ tới chuyện phòng ngự?" "Hoàn toàn chính xác." Liêu Tiểu Pháo nói. Cố Thanh Sơn lâm vào trầm tư. Muốn phát huy giới lực đến cực hạn… Giới lực của bản thân mình là "Giới Linh Giáng Xuống", đến từ sông Sinh Tử, là một loại giới lực đặc thù. Muốn phát huy loại giới lực này đến cực hạn, chỉ sợ cũng không phải là đơn giản như vậy. Trong thế giới thành phố U Ám, khi mình giết lão già kia cũng mới dùng hai ngàn ba trăm ba mươi ba lần công kích, triệu hoán Huyết Hải Giới Linh: Đoạn Đầu Đài. Còn sau Đoạn Đầu Đài sẽ xuất hiện giới linh gì thì bản thân mình cũng không biết.
Nói như vậy... Muốn dùng "Giới Linh Giáng Xuống" đến mức cực hạn, mình phải tìm một tên đối thủ có thể chịu đòn mới được? Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, bên tai chợt vang lên một giọng nữ lười biếng. "Hắn ta nói không đúng." Ai? Đây không phải là giọng nói của Huyết Hải Anh Linh điện chủ sao? "Cô đã tỉnh?" Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận