Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2202. Vận Mệnh Của Ngươi Là Gì? (1)


Đánh dấu
Đây không chỉ là chìa khóa hệ gió, mà còn là “Chía khóa thông hành” cha mẹ để lại cho mình!
Có nó, mình có thể mở ra một cánh cửa khác, mang theo mọi người rời khỏi khoảng không này.
Không cần phải tiếp tục sợ hãi tận thế!
Tất cả mọi người có thể sống sót!
Nghĩ tới đây, mặc dù Cố Thanh Sơn đã trải qua nhiều sóng gió, cũng không nén được kích động.
Một luồng ánh sáng từ trên người Cố Thanh Sơn bay ra ngoài.
Quyển Cuốn Sách Của Đáy Biển màu đen cũng theo đó xuất hiện.
Hai món hồn khí Thánh Trụ này liên tục xoay quanh chía khóa, phát ra tiếng kêu ríu rít.
Trong Cuốn Sách Của Đáy Biển hiện ra một hàng chữ trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Linh hồn của chìa khóa hệ gió đã cảm ứng được thân thìa, nó đang tới.]
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Bốn Thánh Trụ đã có được ba!
Đây hiển nhiên là một chuyện đáng để ăn mừng, nhưng chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất, còn có bí mật chỉ mới nói được một nửa kia nữa.
Bí mật thi thể đóng băng!
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đã thấy Giao diện Chiến Thần đột nhiên có tin tức.
Dòng chữ nhỏ nhấp nháy xuất hiện trong hư không:
[Ngài chiếm được chìa khóa thông hành hoàn chỉnh.]
[Chú ý, thuật phong ấn bí mật vượt quá khả năng lý giải của ngài đã được phá giải triệt để.]
[Cơ hội chỉ có một lần, ngài nhất định phải nghe kỹ.]
Một luồng ánh sáng nửa trong suốt từ ngực Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, nhẹ nhàng dừng lại trong tay hắn, đứng ở trước chìa khóa thông hành.
Cố Thanh Sơn lập tức tập trung điều chỉnh hơi thở, chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay sau đó, âm thanh của thi thể đóng băng từ luồng ánh sáng vang lên:
“Ta dùng sức mạnh cuối cùng, tìm ra một kết quả tất yếu từ trong tương lai không xác định.”
“Mỗi một khắc trong tương lai, hết thảy mọi thứ bên trong cánh cửa thế giới đều tới không kịp.”
“Từ thời khắc lục đạo tranh hùng bắt đầu, sứ giá tận thế ẩn nấp trong lục đạo cũng theo đó mà thức tỉnh.”
“Sứ giả tận thế sẽ kêu gọi hàng ngũ chín mươi chín loại tận thế, trực tiếp tấn công cánh cửa thế giới, triệt để hủy diệt tất cả.”
“Cho nên, nếu có thể tìm được chìa khóa thông hành, phải tranh thủ trước khi lục đạo tranh hùng bắt đầu, rời khỏi cánh cửa thế giới này!”
“Đừng trì hoãn, nhanh lên!”
“Bí mật chân chính kia được giấu tại nơi sâu nhất trong cánh cửa thế giới này.”
“Nó là một cánh cửa thế giới khác.”
“Đúng vậy, trong hư không có vô số cánh cửa thế giới, mà lý do ta chú ý tới cánh cửa này, là bởi vì người thủ hộ của nó vô cùng cường đại.”
“Ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của bọn chúng!”
“Vô số năm qua, cánh cửa này bị thi triển sức mạnh đặc thù, không có bất cứ người nào có thể tới gần cánh cửa này, thậm chí ngay cả theo dõi nó cũng không được.”
“Mà ta là tận thế cực kỳ đặc thù, cho nên mới có thể phát hiện một việc nhỏ không hề tầm thường này giữa hàng nghìn hành vạn thế giới hư không.”
“Ta kiểm chứng hồi lâu, cuối cùng xác định nó hoàn toàn ăn khớp với bí mật kinh người kia...”
“Nó chính là cánh cửa thế giới hiếm thấy nhất trong hư không, nếu có người có thể mở nó ra, thì sẽ phát hiện bên ngoài cánh cửa...”
“Một tương lai không có tận thế, và là một thế giới chưa từng được thấy.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.
Lại thấy ánh sáng dần dần ảm đạm.
Âm thanh của thi thể đóng băng cũng dần trở nên yếu ớt:
“Tương lai mà ta có thể thấy được vô cùng hữu hạn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cánh cửa này.”
“Tiềm thức của ta sẽ vẫn luôn tồn tại.”
“Nó sẽ tìm được vị trí của cánh cửa kia, làm ra ký hiệu bí mật vào thời gian thích hợp.”
“Ký hiệu chính là một từ đặc thù trong hàng ngũ tận thế...”
“Ta nguyện xưng là ‘Vực sâu vĩnh hằng’.”
“Cánh cửa kia nằm ở một đầu khác của vực thẳm, do ma vật bảo vệ không biết tên trông giữ, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào có thể đi qua.”
“Cho dù bị phong ấn, ta cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp suốt những năm tháng đằng đẵng này để tìm ra sách lược, hy vọng có thể tạo ra binh khí cường đại chuyên dùng đối phó với ma vật kia.”
“Trong tương lai, binh khí kia có danh hiệu là...”
“Hồn khí vực sâu, chủ thể binh khí vực sâu vĩnh hằng, binh khí trấn ma dưới đáy vực sâu, Người Che Chở Diệt Tuyệt, kiếm Thoát Khỏi Vận Mệnh, chìa khóa các thế giới, song kiếm trong truyền thuyết: Thiên – Địa.”
Trong dòng chảy hư không hỗn loạn vô tận.
Băng sương không ngừng lan tràn, khiến từng khoảng không gian to lớn triệt để đóng băng.
Dõi mắt nhìn lại, hư không đã trở thành một vùng đất tĩnh lặng.
Từ khi hai tận thế lớn lui xuống, băng sương liên tục lan tràn, một khắc không dừng, cho tới tận lúc này...
“Ầm!”
Một người khổng lồ toàn thân phát ra băng sương phá vỡ lớp băng, đột nhiên xuất hiện trong hư không.
“Ha... Ha... Cuối cùng cũng bắt được...”
Người khổng lồ xòe tay ra, chỉ thấy trong tay có một tròng mắt màu xám tro.
Tròng mắt này dường như muốn giãy dụa, nhưng lại bị người khổng lồ bắt lại, lập tức phủ lên nó một tầng băng sương, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Người khổng lồ nắm lấy tròng mắt, dùng sức ấn nó trở về hốc mắt.
Tròng mắt đảo vòng quanh, cuối cùng phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, sau đó mất đi thần thái.
Ngay sau đó, một loại thần thái khác phát ra từ trong tròng mắt.
Một luồng hàn ý màu xanh đậm lập lòe hiện lên từ đôi con ngươi của người khổng lồ.
"A a a a a!"
Người khổng lồ phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Giống như tiếng gió mạnh, hơi thở hủy diệt từ trên thân người khổng lồ lan ra bốn phía.
Gã rốt cuộc khôi phục thân thể hoàn chỉnh.
Trong hư không, băng sương tan hết.
Tất cả khôi phục như thường.
Người khổng lồ đóng băng nhìn khắp bốn phía, lẩm bẩm: “Hiện tại ta đã khôi phục lại toàn bộ thực lực... Mình nên tới thế giới Phủ Bụi tìm Cố Thanh Sơn hay đến chỗ cánh cửa thế giới tìm sư phụ hắn?”
Bỗng nhiên, một giọng nữ từ một nơi cách đó không xa truyền đến:
“Anh không thể làm hai chuyện này, bởi vì chỗ tôi cần anh hỗ trợ.”
Người khổng lồ đóng băng nhìn vào hư không, hàn ý trong mắt bộc phát nồng đậm.
Một người xa lạ cũng dám nói chuyện như vậy với ta.
Người khổng lồ đóng băng hừ một tiếng, hỏi: “Ngươi là ai? Cho rằng biết một chút pháp tắc thời gian thì dám đến chỉ huy ta, dựa vào cái gì mà tới quản chuyện của ta?”
Hư không khẽ động.
Chỉ thấy một người con gái tóc dài màu trắng đi ra.
“Mạc, có lẽ anh biết tôi, tôi là Tô Tuyết Nhi.” Người con gái kia nói.
Người khổng lồ đóng băng đánh giá cô, khí thế trên người tan đi, cười nói: “Tôi biết cô, cô và Cố Thanh Sơn là...”
Âm thanh của hắn bỗng khựng lại.
Một loại cảm ứng khó hiểu nào đó vừa sinh ra.
Mạc hiện đã hòa làm một thể với thi thể đóng băng, thực lực và cảnh giới đã sớm vượt qua quá khứ, hiển nhiên có thể nhận ra một vài chuyện.
Người khổng lồ băng sương mặt mày nghiêm trọng, vô thức nói: “Cô... Cô...”
Tô Tuyết Nhi cười, nói: “Thuộc tính của thời gian và vận mệnh luôn luôn rất mạnh, không phải sao?”
“Đúng vậy.” Người khổng lồ đóng băng thừa nhận.
“Thế giới Phủ Bụi sẽ lập tức chạy thoát, nói cách khác, Cố Thanh Sơn sẽ nhanh chóng trở về.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Làm sao cô biết...” Người khổng lồ đóng năng vừa mới hỏi ra miệng thì lập tức phản ứng kịp, thở dài nói: “Ngay cả cô cũng đã biết chuyện này, xem ra tình hình có vẻ nguy cấp.”
“Đúng, anh và tôi đều không thể đi, chúng ta phải ở đây chờ tới trước lúc Cố Thanh Sơn trở về, chuẩn bị sớm một chút.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Chuyện của hắn làm như thế nào?” Người khổng lồ đóng băng hỏi.
Lần này đổi lại đến lượt Tô Tuyết Nhi thở dài, nói: “Tôi đâu có ở bên cạnh anh ấy, làm sao biết tình hình anh ấy như nào.”
Người khổng lồ đóng băng trầm tư giây lát, bỗng nhiên nói: “Cô có biết hay không, tất cả những gì cô làm chỉ mang đến tai họa cho chính cô mà thôi.”
“Tận thế sắp hủy diệt hết thảy rồi... Có lẽ là hôm nay, có lẽ là ngày mai, ở thời điểm này, tôi còn có cái gì phải để ý?” Tô Tuyết Nhi lắc đầu nói.
Người khổng lồ đóng băng trầm giọng nói: “Cô sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu hình phạt vô cùng nặng nề, cho dù có thể may mắn tránh khỏi thì sau đó cũng chỉ có thể không ngừng đi lên, tựa như đi trên một cái cầu thang vô tận, khi cô đi càng cao thì nấc thang phía trước cũng càng xa, không có điểm tận cùng, chỉ biết vĩnh viễn không có đường thoát... Cô thực sự không hối hận?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận