Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2007. Tử Đấu!


Đánh dấu
Ở phía xa xa.
Quanh người Reneedol xuất hiện rất nhiều tầng thủy triều, tản ra làn sương mù mông lung.
Đại Ca biến thành một luồng lửa đen, bay tới trước mặt Reneedol.
Hắn ta biến thành hình người, nói với Reneedol: "Reneedol, đủ rồi, ta sẽ ngăn cản Con mắt khổng lồ này giúp ngươi, cho nên ngươi cũng đừng kêu gọi tận thế nữa!"
Reneedol cau mày, nói: "Đó là chuyện của ta."
"Ngươi sẽ hủy diệt tất cả! Tất cả sinh linh! Reneedol, nếu như mọi thứ đều bị hủy diệt thì ngươi mạnh hơn nữa lại có ý nghĩa gì cơ chứ?" Đại Ca quát.
Reneedol: "Đương nhiên là có ý nghĩa."
Đại Ca sửng sốt.
Reneedol nói: "Coi như tất cả đều bị hủy diệt thì ta vẫn có thể sống sót, tại sao lại nói rằng chuyện này không có ý nghĩa chứ?"
Nàng ta nhìn Đại Ca, trong mắt nàng ta xuất hiện sự tiếc hận:
"Mạc, ngươi luôn muốn bảo vệ mọi thứ, thế nhưng hiện tại là thời đại Tận Thế, thực lực bản thân quan trọng hơn mọi thứ."
"Đáng tiếc rằng ngươi mãi mãi đều không hiểu được điều này, cho nên ngươi chắc chắn sẽ bị thời đại loại bỏ."
Nàng ta nâng tay lên.
Đại Ca bị đánh bay ra ngoài, rơi nhanh xuống mặt đất như là sao chổi vậy.
Bỗng nhiên, có một làn sương trắng xuất hiện trong hư không, đỡ lấy Đại Ca, biến mất hoàn toàn.
Nơi tận cùng của thế giới.
Sương trắng xuất hiện.
Cố Thanh Sơn đỡ Đại Ca ngồi xuống đất.
"Không sao chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca lắc đầu, không nói lời nào, thả Sách Vận Mệnh ra, lật tới trang cuối cùng.
Trang sách này có vẽ một thanh trường mâu bảy màu sáng lóng lanh do ngôi sao tạo thành.
Đại Ca ngắm nhìn chiếc mâu này.
"Nghĩ thông sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca lau máu, tự giễu: "Có lẽ ta quá lạc hậu rồi."
"Cho nên?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
Đại Ca nói tiếp với vẻ đau khổ: "Cho nên, hãy để mọi thứ trở thành quá khứ đi."
Từng luồng ánh sao từ trên người hắn ta xuất hiện, thuận theo cánh tay rồi nhập vào trong trang sách này.
Trên trang sách, trường mâu bảy màu biến thành rất nhiều chùm sáng sặc sỡ, rồi dần dần biến mất hoàn toàn khỏi nơi này.
Trang sách lại trống rỗng như ban đầu.
Đại Ca phun máu, chậm rãi nằm xuống mặt đất.
Cố Thanh Sơn đỡ Đại Ca, nói với giọng vui mừng: "Ngươi có loại quyết tâm này là được rồi, mọi chuyện sau đó hãy giao cho ta đi."
Đại Ca cười khổ, nói không ra lời.
Trên bầu trời, bên người Reneedol bỗng xuất hiện hai cô gái.
Nữ thần Vận Mệnh, Kroto và Atropos!
"Cứu ta!"
"Cứu ta!"
Hai nữ thần kêu thảm, thân thể dần dần biến thành tro bụi, cuối cùng chỉ còn lại hai bộ xương khô.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Ta không cho phép các ngươi chết!" Reneedol quát.
Nàng ta niệm chú.
Đáng tiếc chú ngữ không còn tác dụng, hai bộ xương khô cũng biến thành tro bụi, biến mất hoàn toàn.
Một luồng ánh sao từ trên tay Reneedol bay ra ngoài, biến mất hoàn toàn.
"Nước Mắt Chúng Thần!"
Reneedol sờ lên cổ thì thấy sợi dây chuyền vận mệnh cũng đã biến mất.
"Đáng chết! Mạc, Rod, các ngươi đều đáng chết!"
Nàng ta gầm nhẹ, lực lượng tận thế trên người nàng ta càng ngày càng mạnh, giống như một cơn gió lốc khổng lồ, quét về bốn phương tám hướng.
Bỗng nhiên...
"Ta thấy được!"
Con mắt khổng lồ gào thét, giọng nói của nó vang vọng toàn bộ thế giới.
"Cánh cửa thế giới đang mở, tận thế chân thực sắp tới, tất cả mọi thứ đều xong!"
Giọng nói của Con mắt khổng lồ trở nên hơi lo lắng và sợ hãi.
"Nó mạnh như vậy cũng sợ tận thế sao?" Cố Thanh Sơn hỏi nhỏ.
"Nó cũng chỉ là một bộ phận của Thi thể đóng băng, cũng là một bộ phận của tận thế bí mật, nếu như tận thế bên ngoài Cánh cửa thế giới đi vào thì thứ đầu tiên muốn tìm chính là nó." Đại Ca cũng giải thích.
Khi hai người đang nói chuyện, trên bầu trời chỉ còn lại một vệt máu đỏ tươi.
Ngay cả vết máu này cũng dần dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn.
Con mắt khổng lồ chạy trốn.
"Ha ha ha, ngươi nhìn xem, ngay cả nó cũng chạy trốn!"
"Bất kể là ai, đều phải quỳ gối trước mặt ta!"
Reneedol cười lên một cách điên cuồng.
Toàn thân nàng ta tản ra ánh sáng u ám, một luồng khí tức mục nát cũng dần dần tản ra.
"Mạc, Rod, cuối cùng các ngươi cũng không đuổi kịp ta, ta đã hoàn toàn chiến thắng vận mệnh, người thắng cuối cùng là ta."
Nàng ta nhìn về phía tận cùng của thế giới, ánh mắt rơi xuống hai người, rồi hét lớn:
"Ta - chính là tận thế!"
Ánh mắt Cố Thanh Sơn ngưng tụ, nói nhỏ: "Đại Ca, không thể chờ đợi thêm nữa, ta phải giết chết nàng ta ngay bây giờ."
Đại Ca nói: "Đáng tiếc rằng hiện tại lực lượng của ta không đủ, nếu không chuyện này nên do ta thực hiện."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Đại Ca: "Ngươi muốn báo thù sao?"
Đại Ca nói nhỏ: "Không, nàng ta muốn hủy diệt mọi thứ, mà ta lại muốn bảo vệ những thứ đáng để bảo vệ, chỉ vậy thôi."
Cố Thanh Sơn nhếch miệng, cười một cách thoải mái.
Hắn đặt tay dưới đất.
Mấy con kiến kia thuận theo ngón tay của hắn mà đi xuống đất, sau đó tìm thấy một ổ kiến, chui vào bên trong không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn vỗ tay, đứng dậy.
"Ngươi hãy nghỉ ngơi một lát đi, ta đi giết nàng ta, sau khi mọi chuyện đều kết thúc thì chúng ta có thể ăn khuya, rồi lại còn phải chống lại Con mắt kia nữa, à đúng rồi, còn có tận thế bên ngoài cánh cửa, chậc chậc, thật sự làm người ta nhức đầu mà."
Hắn lẩm bẩm liên tục, đi về phía trước vài bước, bóng người dần dần biến mất trong màn sương mù trắng.
Trong thế giới, mọi thứ dần dần trở nên im lặng.
Ngay sau đó...
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống hùng hồn vang vọng.
Đêm tối đi qua, mặt trời mọc lại, lại biến thành một ánh chiều tà màu đỏ như máu.
Trong nháy mắt, mọi thứ trở nên rất chậm chạp.
Reneedol phát hiện mọi thứ đều dừng lại.
Tất cả thiên sứ trên không, hay là ác quỷ trên mặt đất, thậm chí là Mạc ở nơi tận cùng, tất cả chúng sinh đều dừng lại.
"Dòng chảy thời gian bị chặn lại sao?" Nàng ta lẩm bẩm.
Khí tức tận thế trên người nàng ta biến mất hoàn toàn.
Reneedol hoảng sợ.
"Không, dòng chảy thời gian không bị chặn lại, mà là thời gian hoàn toàn dừng lại." Nàng ta nói.
Một thanh âm vang lên trong hư không:
"Đúng vậy, thời gian đã dừng lại hoàn toàn, cho nên hiện tại ngươi và ta cùng ở bên trong khe hở thời gian."
Sương trắng tản đi, Cố Thanh Sơn xuất hiện.
"Rod... ngươi lại có thể có năng lực thời gian." Reneedol vừa nói, vừa huơ tay về phía không trung.
"Vô dụng thôi, trong khe hở thời gian, chỉ có ngươi và ta, lực lượng của tận thế không thể vào được." Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol nhìn về phía hắn với vẻ ngạc nhiên.
"Rod, ngươi lại có thể điều khiển loại lực lượng này! Thật sự là không thể tưởng tượng nổi."
Nàng đưa tay ra muốn ngưng tụ một thanh thần khí ngôi sao, thế nhưng lại không thể ngưng tụ được bất cứ thứ gì.
Vào lúc này nàng ta mới nhớ, khi nữ thần Vận Mệnh chết đi thì "Nước Mắt Chúng Thần" cũng đã không thuộc về nàng ta.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận ngày càng dồn dập và vang vọng, giống như có một cái trống đang đánh trong trái tim người ta vậy.
"Đây là Tế Vũ Tử Đấu của kỳ quỷ, bởi vì ta đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ khi nhận một thử thách, dùng ba cái đầu của ba Quỷ Chủ làm vật tế, mới có thể làm được tới tình trạng này."
Cố Thanh Sơn nói với vẻ bình tĩnh: "Đây là một trận tử đấu hoàn toàn công bằng, ngươi và ta đều mất đi tất cả lực lượng, phải cùng nhau chọn lựa một yếu tố để hoàn thành lần tử đấu này, nếu không sẽ ở lại nơi này mãi mãi."
Reneedol lắng nghe, rồi cười lạnh mà nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?"
Nàng vận dụng toàn bộ lực lượng cơ thể, thế nhưng sau lưng nàng ta cũng không có ngôi sao nào xuất hiện cả.
Cảnh tượng này làm nàng ta hơi luống cuống.
Tận thế không vào được, thời gian cũng dừng lại, lực lượng mất đi.
Cũng may hiệu quả này cũng tác dụng trên người Rod, hắn cũng có hoàn cảnh tương tự mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận