Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3148. “Nếu như ngươi thua, có lẽ sẽ chết đó."



Hai mắt cô cụp xuống, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện đã xảy ra.
Tại sao...
Hai thanh kiếm đều tụ tập ở nơi này sao?
Thời gian dần dần trôi qua.
Khoảng vài giây sau...
"Ta đã biết đáp án." Tô Tuyết Nhi nói.
"Ồ? Nói đáp án của ngươi ra, nếu như ngươi đoán đúng, chúng ta sẽ đưa ngươi đi gặp Cố Thanh Sơn." Mảnh vỡ Địa kiếm phát ra những tiếng vù vù.
Có thể thấy được nó đang rất hào hứng.
Tô Tuyết Nhi nói với vẻ không chắc lắm: "Ta đoán rằng... nếu như chiến tranh đã kết thúc... Cố Thanh Sơn lại đang ở trong Huyết Hải... tạm thời không có người nào có thể làm anh ấy bị thương... cho nên... là kiếm của anh ấy... các ngươi..."
"Hả? Ta không hiểu ý của ngươi là gì." Mảnh vỡ Địa kiếm nói.
"Ý của ta là... các ngươi ở cùng nhau!" Tô Tuyết Nhi nắm chặt tay, nói với giọng chân thành.
Những tiếng vù vù trên mảnh vỡ Địa kiếm biến mất.
"Các ngươi đã yêu nhau trong thời gian chiến đấu..."
Tô Tuyết Nhi càng khẳng định về phán đoán của mình hơn, đỏ mặt nói: "Đúng, chính là như thế, các ngươi chưa được sự đồng ý của Cố Thanh Sơn cũng đã bắt đầu ở chung với nhau."
Mảnh vỡ của Địa kiếm lại chấn động, giống như bị tổn thương nặng vậy, trở nên im ắng như chết.
Tô Tuyết Nhi vội vàng hỏi: "Như thế nào, ta đoán đúng không?"
Bỗng nhiên có một giọng nói từ trên không truyền tới:
"Hì hì, Tô Tuyết Nhi tỷ tỷ, ta đoán không phải là như vậy."
Tô Tuyết Nhi bỗng ngẩng đầu lên.
Cô thấy một thiếu nữ bay tới để lại trên không một luồng sáng thần thánh thật dài, rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Thiếu nữ này thấp hơn một đầu so với Tô Tuyết Nhi, khuôn mặt phơi phới, có một đôi mắt trong sáng không có tia tạp chất, cười tủm tỉm nói: "Theo ta được biết thì kiếm linh của Địa kiếm cũng không có giới tính, Định Giới Thần kiếm cũng không được hoàn chỉnh, cho nên bọn chúng chắc chắn không phải là quan hệ yêu đương."
Tô Tuyết Nhi âm thầm giật giật ngón tay.
Sau lưng cô, một luồng khí tức hủy diệt khủng bố dần dần tập trung.
"Ồ? Ngươi hiểu rõ như vậy, chắc hẳn là khi ở trong hư không, ngươi cũng quen biết Cố Thanh Sơn, đúng không?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Đương nhiên, ta tới đây để tìm hắn." Thiếu nữ nói với vẻ thản nhiên.
"Thì ra là thế, ngươi tìm hắn làm gì?" Tô Tuyết Nhi cười hỏi.
Luồng khí tức hủy diệt sau lưng cô dần dần trở nên hung tàn.
Thiếu nữ nói: "Khi ở trong hư không, ta là một trái cây vận mệnh tên là Tịch, có được sự chăm sóc của hắn... dù cho ở thời đại Tuyên Cổ, hay là khi ở trong thế giới song song thời Tuyên Cổ lúc chiến đấu với Reneedol, trong trận Tử Đấu đó, hắn trở thành ca ca của ta, vẫn luôn chăm sóc cho ta."
Tô Tuyết Nhi hỏi dò: "Cho nên..."
Tịch nói: "Ta tới để nhận anh trai, hi vọng anh ấy sẽ không từ chối."
Nàng nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, thần thái trong sáng vô tư, nói: "Chắc hẳn ngươi là vợ của anh ấy chứ, nếu là như vậy thì ta nên gọi ngươi là chị dâu đây."
Tô Tuyết Nhi giật mình.
Dựa vào trực giác, cô có thể biết được đối phương cũng không nói dối.
Một giây sau.
Luồng khí tức hủy diệt phía sau lưng cô biến mất hoàn toàn.
"Ta biết ngươi, tiểu Tịch..." Tô Tuyết Nhi bước tới một bước, nắm chặt tay Tịch, nói với giọng ấm áp: "Ngươi đã phải chịu rất nhiều khổ cực... nhưng cũng may, mọi chuyện đều đã kết thúc."
"Ừm." Tiểu Tịch mỉm cười gật đầu.
"Chờ ta tìm ra kiếm của hắn, ta sẽ đưa ngươi cùng đi tìm hắn, được chứ?" Tô Tuyết Nhi nói.
"Cám ơn chị dâu, thế nhưng ta cũng muốn giúp ngươi tìm ra kiếm của hắn nữa." Tiểu Tịch nói với giọng vui vẻ.
Hai người đang nói, bỗng giật mình, nhìn về phía xa.
Nơi đó có một cô gái dần dần bước tới nơi đây.
Cô gái này mặc một bộ cung trang, mà ở bên trong bộ cung trang này có thể loáng thoáng thấy được một bộ chiến giáp bó sát người.
Một trận gió thổi qua.
Vài mảnh lá khô từ rừng cây bên đường bay ra ngoài, đón gió bay tới trời cao, bay về dãy núi phía xa.
Gió lướt qua cơ thể cô gái kia làm cho ống tay áo của nàng bay phấp phới, hiển lộ ra một thanh trường đao sáng như tuyết nơi eo.
Đôi mắt sáng ngời của cô gái kia đang nhìn về phía Tô Tuyết Nhi.
Sắc mặt của Tô Tuyết Nhi không đổi, vỗ nhẹ bả vai của tiểu Tịch rồi nói: "Tỷ tỷ vừa gặp được một người quen cũ, ngươi đi tìm trước đi, một lát sau tỷ tỷ sẽ tới tìm ngươi."
"A, dạ." Tiểu Tịch nhìn hai người, luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Nàng rất biết điều mà gật đầu, đi về phía sâu của sân trường.
Khi nàng vừa rời đi.
Tô Tuyết Nhi bước về phía cô gái kia, cuối cùng dừng lại cách cô gái đó khoảng vài chục mét.
"Nếu như ta đoán không sai... khi ở trong hư không, ngươi tên là Ninh Nguyệt Thiền đúng không?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Đúng là ta." Cô gái kia gật đầu.
"Ninh Nguyệt Thiền... ngươi không đi tìm kiếm của Thanh Sơn, lại đi tới tìm ta trước sao?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Đúng, ta cảm thấy có một vài chuyện vẫn phải nói trước mới tốt." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Ví dụ như?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Khi ở trong hư không, ta đã từng đánh ngươi một trận." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Ngươi tới đây định nói xin lỗi sao?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Cũng không phải vậy, ta tới tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi biết, ta muốn hẹn hò với Cố Thanh Sơn." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Điều này thì liên quan gì tới ta?" Sắc mặt Tô Tuyết Nhi không thay đổi, nói.
"Ngươi đừng đi làm phiền hắn, chờ tới khi duyên phận giữa hai chúng ta kết thúc thì ngươi hãy đi tới đi." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Duyên phận kết thúc? Ngươi định khi nào thì kết thúc với hắn?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
"Không biết, nếu như có thể, ta hi vọng mãi mãi cũng sẽ không kết thúc, đương nhiên nếu như thật sự kết thúc thì cũng không có cách nào cả, tới khi đó, ngươi hãy đi tìm hắn." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía hư không, như là đang nhớ tới hắn, nhớ tới những chuyện đã xảy ra giữa hai người, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười thản nhiên.
Tô Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào nàng ta, bỗng cười lên, nói: "Xem ra ngươi vẫn còn chưa rõ ràng, nơi này cũng không phải là trong hư không, thực lực của ta cũng không kém như khi đó."
Hai cánh tay kim loại xuất hiện sau lưng của cô, chỉ trong nháy mắt đã lắp ráp thành một cây thương khổng lồ tản ra từng tia điện lấp lóe.
Xoạt xoạt!
Tô Tuyết Nhi dùng hai tay nắm chặt thanh trường thương, hoàn thành hàng loạt thao tác, rồi chỉ thẳng về phía Ninh Nguyệt Thiền.
Ninh Nguyệt Thiền thấy vậy, cũng rút trường đao ra, thể hiện tư thế chuẩn bị.
"Ngươi nghĩ rõ rồi sao? Nếu như ngươi thua, có lẽ sẽ chết đó." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Hôm nay ta muốn báo thù, nói cách khác, người chết sẽ là ngươi." Tô Tuyết Nhi nói với giọng bình tĩnh.
Hai người cùng lúc lay động, đồng thời biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó...
Hai người hiện lên trong hư không...
Chỉ trong chớp mắt, khi hai thanh vũ khí chạm vào nhau thì một chuyện kỳ lạ bỗng xảy ra.
Bóng người Tô Tuyết Nhi và Ninh Nguyệt Thiền đều bay ngược lại, trở lại nơi mà hai người đứng khi nãy.
Thanh trường thương trong tay Tô Tuyết Nhi lại biến trở về thành tay kim loại, trở lại sau lưng của cô.
Trường đao của Ninh Nguyệt Thiền cũng trở về vỏ.
Hai người cùng nhìn nhau, sắc mặt trở nên cảnh giác lên, suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra.
Hết chương 3148.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3149
Bạn cần đăng nhập để bình luận